Trùng Nhiên

Chương 721: Nở mày nở mặt.

Cửa phòng vừa đóng sầm lại là Triệu Hành Kiến máng xa xả: “ Cậu cho rằng đơn giản chỉ là một cái hiệp hội à? Một đứa năm thứ nhất dám tùy tiện đi lập hiệp hội à? Cậu có biết suy nghĩ không hả?”

Cố Chính Thanh đột nhiên bị mắng, rất ủy khuất: “ Bí thư Triệu, tôi chỉ hi vọng sinh viên mới đem tính lực đặt vào chính đạo.”

“ Cậu não lợn phải không? Nhà trường cho đứa sinh viên đó 10 vạn học bổng đấy, 10 vạn đó dùng để chơi chắc? Cậu không dùng não lợn mà nghĩ đi. Giờ bên viện nghiên cứu vi tính nói rồi, đoàn trường không cho thành lập hiệp hội thì mang danh nghĩa bọn họ. Lúc đó thì trên lịch sử trường sẽ xuất hiện chuyện chưa từng có tiền lệ, một hội nhóm không thuộc đoàn trường ... Cậu sẽ thành thằng hề, tất cả các cậu sẽ thành trò cười đấy, biết không hả?”

Mọi người hiểu rồi, Triệu Hoành Kiến tới đây không phải sửa chữa sai lầm của Cố Chính Thanh, bởi nếu thế thì chỉ cần gọi cú điện thoại là đủ, ông tới đây chuyên môn để mắng người.

Triệu Hoành Kiến sở dĩ nổi giận như thế là vì viện nghiên cứu đánh tiếng với ông, nói là có một hiệp hội mới thành lập nhưng đoàn trường không thông qua, bọn họ sẽ đỡ đầu cho hiệp hội đó. Ông ta bất ngờ lắm, hỏi ra mới biết hiệp hội này do đứa sinh viên được học bổng 10 vạn kia tổ chức, là cao tầng trường, ông ta biết Lý Thái Hành phải vất vả để kéo đứa sinh viên đó về Đại học Trung Nam, khi đó một loạt bài báo về sự kiện này là do trường họ cố tình dùng đây làm đề tài thu hút người về trường.

Nói cách khác, thằng nhóc đó là người được Lý Thái Hành đảm bảo đấy.

Ông ta đang tuổi tráng niên, sự nghiệp ở giai đoạn thăng tiến, nếu để trong trường xảy ra chuyện như trò cười này, làm phật lòng Lão Lý, hậu quả khó lường.

Tất cả đại Cố Chính Thanh, là vì đứa học sinh cũ ngu dốt đó, ông ta làm sao không giận?

Mấy ngày qua Dương Mục thống khoái lắm, mặc dù mỗi ngày lên lớp nghe đám bạn học gọi Trình Nhiên là "lớp trưởng", làm trong lòng hắn mất cân bằng khó chịu. Nhưng bỏ chuyện đó qua một bên, lợi dự báo của hắn đã thành sự thật, cái hiệp hội vớ vẩn mà đám Trình Nhiên muốn lập, trải qua giai đoạn kinh động ban đầu, giờ hoàn toàn xịt rồi. Chuyện này khiến nội bộ hội sinh viên tranh cãi, khiến nữ nhân tin đồn "mèo mả gà đồng với Trình Nhiên" thua vố đau, đám Trịnh Khang cực kỳ đắc ý.

Sau đó ngay cả chỉ đạo viên Thạch Gia Huân đi nói giúp cũng không ăn thua gì.

Giờ thì đẹp mặt, hài kịch thì phải kết thúc bằng trò cười là đúng rồi, cái thằng đó đắc ý quá, nghĩ rằng mình có tí thành tích nên dương dương đắc ý, không coi quy tắc ra gì, năm thứ nhất mà bày đặt lập hiệp hội gì chứ mày, giờ bẽ mặt chưa?

Không chỉ Dương Mục, nhiều người khác cũng hả hê, chẳng phải vì có thù oán gì với Trình Nhiên, đơn thuần là không thích mấy tên chơi trội thôi, thi thoảng gặp Trình Nhiên đùa cợt gọi một câu "chủ tịch Trình", sau đó cười rộ lên.

Bản tính con người đôi khi là vậy, nhìn thấy người ưu tú hơn mình, thành công hơn mình, trong tiền thức sẽ không muốn người ta thành công.

Dương Mục hôm đó sắp ra khỏi cổng trường rồi còn bị giọi điện thoại về ban hội nhóm chỉnh lý tài liệu, hắn chửi om sòm, giơ di động lên một hồi đút vào túi. Đợi khi tới nơi hỏi phải chỉnh lý tài liệu gì, trưởng ban mới nói với hắn, sáng nay người phụ trách hội học sinh đã bị đoàn trường gọi đi, cái Hội Thiên Hành đã được phê duyệt rồi, bọn họ phải làm thù tục đăng ký cho người ta.

“ Hả, cái gì? “ Dương Mục nghĩ mình chưa nghe rõ:

“ Hội Thiên Hành, đoàn trường phê rồi, không những phê mà còn nói với hội sinh viên, sinh viên là một chỉnh thế, phải tôn trọng ý nguyện của mọi người, cho dù là năm thứ nhất, chỉ cần có năng lực là có đầy đủ quyền lợi tương quan ....”

Cái thế giới này làm sao thế? Tại sao mọi giá trị quan mình biết lại cứ đảo lộn hết cả thế này?

Dương Mục hoài nghi chính nhận thức của bản thân rồi.

Đoàn trường trước khi thông qua cũng gọi điện thông báo cho giáo viên chỉ đạo, mời tới tận văn phòng đoàn trường nói chuyện, lần này ngữ khí của Cố Chính Thanh vô cùng ôn hòa, làm Thạch Gia Huân hoài nghi hắn bị va đầu vào đâu mất trí rồi, không nhớ chuyện mắng xa xả vào mặt mình.

“ Thầy Thạch, lần trước đoàn trường chúng tôi suy nghĩ chưa kỹ càng, thế nên mới để anh về đợi tin tức.”

Vớ vẩn, rõ ràng là chỉ còn thiếu điều đuổi mình đi mà thôi, Thạch Gia Huân còn là thanh niên nhiệt huyết, chuyện vừa trôi qua mấy ngày, ấm ức trước đó hắn chưa quên nhanh như vậy.

Thấy Thạch Gia Huân không nói gì, Cố Chính Thanh lại càng thêm chân thành, giọng rất hồ hởi:” Giờ đã nghiên cứu xong rồi, trải qua thảo luận nội bộ, chúng tôi thấy hiệp hội mà các anh chuẩn bị thành lập rất có triển vọng, kế hoạch định hướng rõ ràng, chúng tôi luôn tôn trọng ý nguyện của sinh viên, mong sinh viên trong trường có cuộc sống thường nhật ngày thêm phong phú ...”

Thạch Gia Huân nổi hết gai ốc rồi, hắn nhận ra loại người mặt dày mày dạn này không nên chấp làm gì, thế nên vờ vịt cám ơn một phen. Cuối cùng Thạch Gia Huân gần như được người ta tiễn chân ra cửa như tiễn lãnh đạo, không chỉ có Cố Chính Thanh mà còn có cả người khác, ánh mắt hết sức tha thiết.

Xuống dưới lầu, Thạch Gia Huân lại đi qua cái bồn hoa mấy ngày trước đã ngồi, hôm đó hắn ngồi nhìn mây trôi nửa ngày trời không dám về, vì hắn không biết phải ăn nói với đám học sinh của mình ra sao.

Lúc này Thạch Gia Huân nghiến răng đá cái bồn hoa một phát.

Thật hả lòng hả dạ.

Sau bồn hoa một người đi ra, mặt kinh ngạc nhìn hắn, Thạch Gia Huân thu chân lại làm vài động tác thể dục, còn vờ vịt nói:” Ài, họp lâu thế cơ chứ, ngồi tê hết cả chân.”

Khi Trương Tĩnh đến thông báo tin mừng với đám người Hội Thiên Hành ở phòng 409, chính bản thân cô không ngờ phản ứng lại mạnh như thế, cả một đám chạy lên chạy xuống hú hét báo tin cho nhau, từng cửa phòng mở rầm rầm hét lên “thật à”, sau đó đi nhanh tới nồng nhiệt bắt tay Trương Tĩnh, "cám ơn học tỷ", cám ơn học tỷ vô cùng."

Trương Tĩnh hơi sợ cẩn thận lùi lại, vì cô thấy mấy tên phân khích như muốn ôm chầm lấy cô vậy:” Chuyện này không phải công của tôi đâu, tôi chỉ tới báo ...”

“ Thế là đủ rồi, học tỷ vì Hội Thiên Hành mà bôn ba, ai cũng thấy, thế đã là công lao rồi, học tỷ ăn cơm chưa, trưa nay chúng tôi mời học tỷ ăn cơm.”

“ Học tỷ muốn ăn gì cứ nói.”

Rõ ràng mấy tên này lợi dụng tình thế mượn hoa hiến phật, Trương Tĩnh dở khóc dở cười, nhưng lúc này lại chẳng thể nghiêm mặt với họ, đáng lẽ mau mau rời đi là cách tốt nhất, nhưng không khí tốt như thế, cô cũng muốn cảm thụ thêm chút nữa.

“ Chúc mừng nhé Trình Nhiên. “ Rốt cuộc Trình Nhiên cũng được gọi từ thư viện về, Trương Tĩnh làm động tác chắp tay kiểu giang hồ: “ A, sau này nên gọi là chủ tịch Trình rồi.”

Trình Nhiên đoán trước kết quả, không kích động như đám người đang hú hét như dã thú kia: “ Sư tỷ nói đùa rồi, chỉ là lập một cái hội nhỏ.”

“ Ừ, Hội Đầu Lâu của Trung Quốc, mà còn nói nhỏ? “ Trương Tĩnh thấy Trình Nhiên ngớ người ra thì phì cười: “ Cậu nghĩ tôi không biết sao?”

Cũng đúng, thời gian qua Trương Tĩnh tiếp xúc với người của Hội Thiên Hành của bọn họ khá nhiều, hẳn là một tên nào đó bị học tỷ nháy mắt cho một cái, thế là ba hồn bảy vía bị câu đi mất, người ta hỏi gì khai nấy.

“ Dám nói với tôi là lập cái hội nhóm nhỏ, nhưng lập chí lại rất lớn, thế nên bình thường bộ dạng thản nhiên là giả vờ chứ gì?”

Nhìn Trương Tĩnh đánh giá mình với bộ dạng mắt sáng như đuốc, Trình Nhiên nói không ra lời.

“ Không sao... “ Trương Tĩnh mắt cong vút long lanh: “ Tôi rất mong đợi, nam sinh có chí lớn mới hấp dẫn, bạn gái cậu chắc chắn tự hào về cậu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận