Trùng Nhiên

Chương 531: Câu trả lời thỏa đáng.

Chuyện làm cổ phiếu ủ giá thế nào, ở sau lưng thúc đầy bộc phát ra sao, ngoài đường phố mỗi người nói một kiểu, chân tướng thì khó bề phân biệt.

Trình Nhiên cũng nghi hoặc một thời gian, có vài điểm mấu chốt, nếu không có chứng cứ đối chiếu thì không thể nào có đáp án. Sau đó y nhìn ra manh mối, vì chuyện ngẫu nhiên không thể xảy ra hai lần liên tiếp được.

Ảnh hưởng của chính sách là tất yếu, chủ tịch ủy ban chứng khoán Chu Chính Khánh phát biểu phải phát huy công dụng của thị trường tài chính, không được dao động quá mạnh, phải lên xuống từ từ.

Hiện thị trường chứng khoán đã trầm lắng gần 2 năm, so với cao điểm năm 98 thì chứng khoán Thâm Quyến giảm 25,4%, còn chứng khoán Thượng Hải giảm 24,9%, vô số cổ phiếu tụt xuống thấp hơn giá phát hành.

Một thị trường như thế thì quốc gia làm sao huy động vốn tiến hành kiến thiết được, quốc xí không thể nào thoát khỏi khốn khó, người ta mua cổ phiếu để đầu tư, mua xong tiền kẹt đó, không thì lỗ vốn, ai còn dám vào thị trường này?

Nhưng điều chỉnh chính sách không phải chuyện nói làm là làm, chính sách mới đứa ra chắc chắn sẽ có hiệu quả tích cực thời gian ngắn, ảnh hưởng lâu dài khó nói, nếu khiến thị trường lần nữa đi xuống, niềm tin rất khó khôi phục.

Một quả tên lửa của Mỹ khiến thị trường vốn thoi thóp chết hẳn, lúc này tình hình không thể tệ hơn nữa rồi, vì thế loạt chính sách công bố trước mong muốn vào ngày 16 tháng 5.

Đây thực sự là cơn mưa đúng lúc đổ xuống mảnh đất cạn khô, phù hợp với nhu cầu số đông, chính sách đưa ra đủ mạnh lại đúng lúc.

Nhưng thị trường không phải là vung tay hô một cái là có hiệu quả, chiến đấu không có đạn dược cũng vô ích.

Đạn dược là tài chính.

Thị trường lúc này hết sức oanh liệt, giá cổ phiêu tục đột phá, cứ như đua ngựa, trông thì náo nhiệt lắm. Thực tế toàn là nhà cái hưởng lợi, nhà đầu tư phổ thông và dân chứng khoán nối nhau nhảy vào, nhưng ít người kiếm được khoản tiền lớn.

Trong quá khứ xảy ra chuyện này, Trình Nhiên còn đang học ở Tứ Trung Sơn Hải kìa, sự kiện này với y mà nói rất mơ hồ, sau này được nghe nhắc tới cũng chỉ là về vài nhân vật truyền kỳ vang danh một thời mà thôi.

Còn hiện giờ, y nhìn thấu phần nào rồi.

Vậy lúc chứng khoán sục sôi đó, Trình Nhiên làm gì?

Vẫn ngày ngày từ nhà đến trường, từ trường lại về nhà, cuộc sống ở trường học yên bĩnh, tựa thế giới trong tháp ngà, không bị phong vân bên ngoài ảnh hưởng.

Trước đó vì Chương Ngư mà cãi nhau với Khương Hồng Thược cùng chiến tranh lạnh cũng giải trừ. Kỳ thực với những chuyện hai người cùng trải qua, làm sao có thể vì chút va chạm đó làm phai mờ dễ dàng, chẳng qua cả hai đều cố chấp, không ai xuống nước thôi.

Rồi sau sự kiện đại sứ quán, hai người ngồi cùng nhau trên khán đài thao trường, băng giá tan chảy.

Quốc gia xảy ra chuyện lớn, cả bầu không khí cũng có cảm giác đè nén, ảnh hưởng tới toàn bộ mọi người, vì thế Khương Hồng Thược chẳng còn tâm tư nào giận dỗi Trình Nhiên, lúc như vậy, con người luôn có xu hướng tới gần người tín nhiệm nhân để tìm an ủi.

Tối hôm đó, hai người lại khôi phục tán gẫu qua tin nhắn như trước, Khương Hồng Thược nhắn tin, "Hôm đó cậu bỏ đi, mình nói với thầy Chương, mình thấy thầy ấy không đúng."

Trình Nhiên nhắn lại :" Kỳ thực hôm ấy mình cũng quá lời, mình cũng không nên kích động như thế, mong rằng thầy ấy vượt qua được."

" Chuyện qua rồi, không khoa trương như cậu nghĩ đâu, hai người họ không phải tới chết không qua lại, lần này cô út về nước, định gặp thầy Chương trò chuyện. Cô mình nói, khi đó ai cũng muốn làm cho ra đúng sai thắng thua, nhưng về sau nhìn lại chưa chắc là chuyện tiếc nuối, nếu cô mình tiếp tục ở bên thầy Chương, có lẽ vì tính cách tâm thái khác biệt, vài năm sau xảy ra tranh chấp, có khi lại ly hôn, cho nên hiện giờ cũng tốt."

Cũng phải, thực ra trên đời đâu có nhiều chuyện không qua được như thế, nói ra cũng là do tâm thái của mình có vấn đề đi, tuy không nói, bảo Trình Nhiên không lo ngại hoang mang cho tương lai của mình và Khương Hồng Thược là điều không thể.

Dù có lịch duyệt của trùng sinh, nhưng hoàn cảnh hai người đối diện cũng là điều Trình Nhiên chưa từng trải qua, hai vận mệnh vốn đi hai hướng hoàn toàn khác biệt đan xen vào nhau, tốt hay xấu cho cả hai, không ai biết.

Trình Nhiên tức giận như thế kỳ thực một phần trong thâm tâm y biết Chương Ngư nói đúng.

Cô gái khiến chúng ta thời thiếu niên chỉ cần nhìn một cái cũng đủ lấy sức sống cho cả ngày, cho rằng cả đời sẽ không quên được. Mỗi ngày đi học đứng dưới góc khuất của tán cây, chỉ để được thấy bóng dáng đó đi qua, cho rằng cuộc sống thiếu bóng dáng đó sẽ không còn sắc thái nào nữa. Giống như những lời nói, tôi sẽ theo đuổi môn đá bóng, tôi nhất quyết duy trì câu lạc bộ thanh nhạc bằng mọi giá, tôi sẽ cắn răng sáng nghiệp.

Thực tế đều không tính.

Người bạn tuyên bố thành cầu thủ chuyên nghiệp đó đã thành ông chú bụng bự rồi, chỉ lúc cầm chai bia ngồi trước màn hình xem đá bóng mới nhớ ra đam mê của hắn năm nào. Cô bạn khao khát theo đuổi âm nhạc, từng sáng tác nhiều ca khúc, lập ban nhạc, mơ ước ra album thì khi gặp lại còn luôn mồm tiếp thị bảo hiểm với y, ngay cả lúc tụ hội bạn học, mở mồm ra một cái là xúi người ta mua bảo hiểm.

Hay chính bản thân y, cuối cùng thành con người thế nào? Chẳng phải một thời Dương Hạ là toàn bộ ý nghĩa động lực cuộc sống của y sao, sau này chắc phải vài năm y chẳng nhớ tới Dương Hạ, suốt ngày chỉ biết công việc, thậm chí chẳng về nhà, chẳng lẽ do Dương Hạ mà ra.

Nói thế quá vớ vẩn rồi.

Như Chương Ngư tính cách thay đổi, đâu nhất định do sự kiện kia.

Thời gian mới chính là thứ tàn khốc nhất trên đời này, sống càng lâu càng lạnh lùng và trơ lỳ.

Tại sao nhiều lời khuyên đừng quên theo đuổi ban đầu như thế, kỳ thực vì những người trải qua đều biết, chúng ta đều sẽ quên thôi.

Quên đi gương mặt từng khiến chúng ta tim đập thình thịch, quên đi bóng dáng dưới hàng cây từng khiến chúng ta cho rằng nếu thiếu vắng cả thế giới đều không quan trọng nữa.

Cho nên rồi một ngày bọn họ có lẽ sẽ quên bức tường văn hóa sau tấm chắn xây dựng ấy, quên lúc nắm tay nhau truy đuổi hung phạm, quên đi buổi trưa ngồi bên nhau làm bài tập, chỉ một nụ cười cũng thấy thật ngọt ngào.

Họ rồi cũng sẽ thế sao?

Có lẽ, nhưng lúc này đây Trình Nhiên không cam lòng.

Tin nhắn của Khương Hồng Thược kéo Trình Nhiên về hiện thực :" Trình Nhiên, lần này chúng ta thi không tốt, mình biết gần đây cậu có chuyện, cho nên mình dừng lại nghỉ."

Tin nhắn tiếp sau đó là :" Cậu cũng biết mà, một mình đứng ở trên cao lâu cô đơn lắm."

Trình Nhiên nghiến răng bấm phím :" Lời này nói rất gợi đòn đấy."

Cả hai có thể gọi điện trò chuyện, nhưng không hiểu sao thích cách giao lưu qua tin nhắn này hơn, thích hồi hộp đợi phản hồi không biết bao giờ mới tới.

"Tới đây mà đánh này ... Nhưng mà tiếp theo là cuối học kỳ rồi, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ vẫn là học tập, hi vọng cậu xử lý xong những việc kia, phải có câu trả lời làm mọi người hài lòng nhé ... Ừm, chúng ta cùng làm tốt."

" Bạn có thấy mình viết 'nhiệm vụ bây giờ vẫn là học tập' rất đáng yêu không?"

"Trình Nhiên, muốn ăn đòn à?"

Đúng, phải có câu trả lời hài lòng rồi.

Vậy câu trả lời của Trình Nhiên là gì?

Ngày 19 tháng 5.

Chỉ số chứng khoán Thâm Quyến từ mức thấp nhất 1057 điểm kéo vọt lên.

Các cổ phiếu công nghệ, internet, quốc xí lớn, tranh nhau dẫn đầu sự tăng trưởng.

Trong đó nổi bật nhất là cổ phiếu công nghệ và internet, gần như là đỏ rừng rực.

Cổ phiếu Đông Minh Châu mua vào với giá 10,8 đã lên tới 21,92. Triệu Thanh cả ngày cầm điện thoại đợi sẵn, nhận lệnh Trình Nhiên lập tức bán ra 2 phần 3. Cổ phiếu Quảng Tín mua vào 9,2 đã lên tới 18,54, Trình Nhiên muốn giữ lại, đợi giá vượt quá 20 thì mới bán.

Cổ phiếu Thâm Tang Đạt có chút lạ lùng, xu thế chưa rõ, tăng trưởng không nhiều.

Trình Nhiên nhíu chặt mày, cái cổ phiếu này không giống dự đoán của y, khi toàn sàn lên giá, nó vẫn cứ áp xuống, có điều cổ quái, nhưng không sao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận