Trùng Nhiên

Chương 433: Thứ quái vật gì thế này? (2)

“ Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa, diễn hay đấy, tao thừa nhận. Bảo cha mày lên đây nói chuyện đi, chúng ta đàm phán, muốn bao tiền? Trong tay tập đoàn Hâm Long có trạm thủy điện, mỏ chì, doanh thu không cao, nhưng định giá không thấp, phải mấy tỷ, tao nhường cổ phần của tao ra, phải xem cha mày có đủ khí phách dám nhận bao nhiêu đã? Thế nào, vậy đủ rồi chứ, cha mày bán mấy thứ đồng nát cả đời cũng không kiếm được chừng đó đâu. “ Lôi Vĩ xót chứ, nói không xót thì là giả, đây là gia tài thực sự của hắn, nhưng giờ không mang ra tiêu thì phải làm sao, có điều hắn nói với giọng thoải mái, hắn tin cơ bản không có vấn đề, đối phương chẳng lý nào lại từ chối:

Nhưng mà đợi mãi Trình Phi Dương không xuất hiện, chỉ có Trình Nhiên nói: “ Xem ra chú hiểu lầm gì đó với cha tôi rồi, cha tôi không cần thứ tiền này, cái thứ tiền kiếm được bằng thủ đoạn bàng môn tà đạo, cha tôi không để vào mắt đâu.”

-|Tiền tỷ đấy, thằng nhãi con mày thì biết cái gì? “ Lôi Vĩ nhổ bãi nước bọt khinh bỉ: “ Gọi cha mày ra đi, là anh hùng hảo hán thì đừng làm trò nữa, ra đây mặt đối mặt đi.”

Trình Nhiên thở dài: “ Vậy là chú còn chưa hiểu nhỉ, tôi chỉ tới đây để xem một thứ chưa bao giờ thấy, chú là hóa thạch sống đấy, hôm nay rốt cuộc cũng được thấy rồi, đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”

“ Mày muốn tao chết? Mày định chơi chết tao sao?”

“ Tự chú đâm đầu vào thôi, tôi vốn chẳng hứng thú gì với chú.”

Lôi Vĩ cười khằng khặc: “ Bọn mày cho rằng Vương Quang Hoa khai ra có thể tố cáo tao à? Thực tế lần đó là đối phương tuyên bố muốn bắn tao, Vương Quang Hoa giấu tao giết người ta ... Thực sự là thế đấy, chúng mày tưởng moi ra được cái gì hay từ hắn à? Ha ha ha, chúng mày nhầm rồi … Tao cùng lắm có tội bao che và biết mà không báo thôi, tao không ra lệnh, bọn mày không cắn tao được đâu.”

Khi Vương Quang Hoa giết người, chính hắn còn chấn kinh, nhưng huynh đệ đã nghĩ khí như thế, hắn không thể bỏ mặc.

Cái thời hắn làm mấy chuyện kia thì không có chứng cứ nữa rồi, chỉ mỗi Vương Quang Hoa là điểm yếu của hắn, song chuyện này cùng lắm phán vài năm, chẳng chết được.

Cho nên đám người này, không cần biết là Trình Bân hay Trình Phi Dương, muốn đẩy hắn vào chỗ chết thì mơ đi, sai, sai lớn rồi, sau đây là lúc Lôi Vĩ thi triển thủ đoạn.

Trình Nhiên hết sức bình thản, chẳng có vẻ gì thất vọng vì tin này, nhìn nam tử trung niên trắng trẻo đã hơi phát tướng, lúc hắn không nổi giận thì trông cũng có sức hút lắm: “ Cho dù Vương Quang Hoa giết người không do chú ra lệnh, nhưng mà chú ơi, hình như chú quên một tội danh rồi, gọi là tổ chức, tội tổ chức băng nhóm tính chất xã hội đen. Dưới sự tổ chức và dung túng của chú, những hoạt động giết người, gây thương tích, bắt cóc, đe dọa, tống tiền diễn ra vô số, loại kẻ cầm đầu như chú, thường chỉ xét tăng nặng, chưa nói tới gộp tội cùng phạt. Thứ tới chẳng bao lâu nữa trung ương sẽ ra chỉ thỉ vận động chỉnh đốn đả kích thế lực đen, chú thử xem, tới khi đó mời luật sư kháng án xem sống nổi không?”

“ Không phải tao, là do bọn mày muốn diệt tao, tao không phục ... Trình Phi Dương, mày giỏi ra đây nói chuyện, tao không nói chuyện với con mày ... “ Lôi Vĩ đứng dậy chửi bới nhưng bị còng kéo lại:

Nói chuyện thế là đủ, Trình Nhiên mỉm cười đứng dậy xuống xe, chợt nhớ ra cái gì lại nhảy lên, vung tay tát chát một cái: “ Phải rồi, quên trả lại cho chú.”

Chát!

Một cái tát đanh gọn.

Lôi Vĩ vẫn ở trạng thái choáng váng vì cái tát, không phải đau, mà là không tin nổi, Lão Triệu và Giang Triều đi lên, đóng cửa xe lại, sau đó hắn nghe giọng nói của Trình Nhiên nói với Cố Tiểu Quân: “ Vừa rồi hắn dùng mặt đánh vào tay em, anh nghe thấy rồi nhé, tay em đau quá.”

Hắn chỉ muốn húc đầu vào thùng xe.

Thứ quái vật gì thế này?

Ngày hôm đó Trình Nhiên xuất hiện, Lôi Vĩ tất nhiên chẳng để ý lời tới lời nói của một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, nhưng cái tát đó thì hắn ghi nhớ, hắn thề sẽ khiến thằng nhãi đó phải trả gấp trăm lần.

Đương nhiên vào lúc này thù hận hay lửa giận đều vứt sang một bên đã, không hành động theo cảm tính đó là nguyên nhân giúp Lôi Vĩ được ngày hôm nay.

Hắn vẫn rất yên tâm, vào tù thì là cái chắc rồi, đối phương đã chuẩn bị kỹ càng như thế để đối phó với mình. Hắn không nghĩ mình sẽ thoát được, nhưng hắn tự tin, chỉ cần hắn không trực tiếp tham gia vào những việc kia, sẽ có người ở trên tự gỡ cho hắn, bọn họ đều ngầm nắm cổ phần trong sản nghiệp của hắn, hắn có làm sao, những người đó sẽ thiệt hại nặng nề.

Tiếp theo đó thì liên lạc với luật sư, tích cực chuẩn bị tiến hành tự biện hộ và chỉ trích hành vi vu khống, khi đưa ra hỏi cung, Lôi Vĩ phủ nhận toàn bộ tội trạng. Cứ như thế bình an qua được một thời gian, ở trại tạm giam, hắn được giam riêng một phòng, đãi ngộ đặc thù, ngoài bị mất tự do ra thì vẫn được phục vụ chu đáo, trong quãng thời gian đó, Lôi Vĩ cũng từng nghĩ, đợi qua thời gian này, hắn nhất định tìm thằng nhãi Trình Nhiên đó rửa sạch đại sĩ nhục này ...

Trên thế gian này, thù hận đúng là thứ động lực không ngừng quất roi sau lưng chúng ta.

Đôi khi hắn căm hận tới mức ngồi bật dậy từ cái giường xi măng cứng đờ lạnh lẽ, gân xanh chằng chịt, mặt mày hung dữ, hắn thấy mình nhẫn nhịn, để ngày rời khỏi đây, ân đền oán trả.

Nhưng hiện thực chẳng thay đổi theo ý chí cá nhân của Lôi Vĩ, ngược lại những lời Trình Nhiên nói trên chiếc xe Iveco lại thành sự thật.

Tháng 2 năm 1999, bộ công an đưa ra văn kiện kinh thần liên quan tới các nơi đi sâu thực hiện "Truy quét và đấu tranh thế lực đen".

Tháng ba năm đó, ở Tân Huyện nhiều người liên danh tố cáo đám người Lôi Vĩ dưới ô dù bảo hộ của hắn, coi thường luật pháp, tổ chức là lãnh đạo tổ chức có tính chất xã hội đen. Người đứng ra tố cao mỗi lúc một nhiều, tội chứng mỗi lúc một xác thực, những người muốn bảo vệ Lôi Vĩ đều nhanh chóng cắt bỏ mọi liên quan.

Sơ thẩm công khai tuyên phạt Lô Vĩ, Lô Hiểu Đông, Vương Quang Hoa, Cừu Tĩnh, Hoàng Binh tội tử hình.

Đám người Lôi Vĩ không phục, kháng cáo.

Tháng 6 năm 1999, qua xét công khai của tòa án tối cao tỉnh, bác đơn kháng cáo của đám người Lôi Vĩ, duy trì mức hình phạt tử hình.

Tất cả đều như một kịch bản được viết sẵn, tới lúc ấy Lôi Vĩ mới nhớ tới những lời Trình Nhiên nói, hắn rùng mình sờ má trái, tìm đủ mọi quan hệ, hi vọng được gặp Trình Nhiên một lần.

Mọi lời gửi đi như đá chìm đáy biển, Lôi Vĩ chẳng thể đợi tới bình minh thiên niên kỷ mới, án tử chấp hành vào cuối năm 1999.

Cuộc đời đen tối của hắn đánh dấu chấm hết.

Vào cái đêm Lôi Vĩ bị bắt, tin tức vẫn được bảo mật, đợi tới khi toàn bộ những kẻ liên quan tới vụ án bị bắt hết mới bộc phát.

Dù thế nào cũng chẳng tác động tới việc Trình Nhiên mỗi sáng vươn vai tỉnh dậy than vãn sao không học muộn một chút, sau đó hết giờ học lại tạt qua Thiên hành đạo quán rồi về nhà.

Cứ như y chưa từng gặp và nói gì với Lôi Vĩ.

Chỉ là tin tức tập đoàn Hâm Long bị điều tra, chủ tịch tập đoàn Lôi Vĩ bỏ trốn thành tin gây chấn động xã hội, lên cả ti vi, truyền vào Thập Trung, học sinh nơi này nhiều nhà phú quý, cùng truyền miệng cho nhau nghe "tin tức mật", khiến xung quanh tụ tập không ít người nghe, trở thành tâm điểm.

Người liên quan thực sự quá nhiều, thế nên như toàn bộ Thành Đô đều đổ dồn sự chú ý vào đó vậy, học sinh Thập Trung cũng vậy, chuyện bẽ mặt của Trình Nhiên hôm đó tan học như đã bị lãng quên ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận