Trùng Nhiên

Chương 399: Dư âm chưa hết.

Đợi tới lượt Khương Hồng Thược bì gọi vào, gương mặt lãnh đạo trường rõ ràng là nhẹ nhàng hơn với Trình Nhiên nhiều, dù sao hành vi hôm nay của cô không có điểm nào vượt ngoài giới hạn, thậm chí còn thể hiện được tinh thần của học sinh Thập Trung.

Khương Hồng Thược ngồi ngay ngắn nghe các phương diện biểu dương một phen, cuối cùng cô nữ sinh trong mắt bọn họ luôn luôn ngoan ngoãn nề nếp ấy đột nhiên chủ động hỏi: “ Thầy hiệu trưởng Vương, có phải các thầy muốn xử phạt Trình Nhiên không?”

Vương Hiến hỏi lại: “ Em nghe ai nói vậy?”

Khương Hồng Thược lắc đầu: “ Không ai ạ, em hỏi vậy thôi, nếu như các thầy muốn ghi vào học bạ hoặc khai trừ Trình Nhiên, vậy xin hãy xử lý cả em đi, dù sao chuyện này do em khơi ra. Nếu các thầy cần, xem viết trước bản kiểm điểm.”

“ Không có, không có, chưa tới mức đó. “ Nha đầu dám uy hiếp hiệu trưởng, đừng nói cô bé này không sai, có sai bọn họ bao che còn không kịp nữa là. Đừng quên Khương Hồng Thược được dùng làm hình ảnh quảng cáo cho trường, Vương Hiến xua tay: “ Trường chưa đưa ra quyết định, song đa phần mọi người chỉ muốn cảnh cáo, giữ lại trường quan sát.”

“ Vậy nếu không còn chuyện gì nữa, em xin phép về. “ Khương Hồng Thược lễ phép chào lãnh đạo trường ra về.

Đợi nữ sinh này về rồi, vị hiệu trưởng già thở ra một hơi, mặt ủ mày chau than vãn với mọi người xung quanh: “ Nghe con bé nói gì không, đoán chừng chúng ta xử lý Trình Nhiên, nó sẽ không chịu đâu, học sinh hai khóa gần đây ngày càng khó dạy, còn liên thủ bắt nạt ông già.”

Khi bên ngoài kia các loại hình thái ý thức giáo dục tranh luận ầm ĩ, nội bộ Thập Trung càng sục sôi.

Mọi người vẫn còn nhớ như in cảnh ngày hôm đó, Trình Nhiên liên tục oanh tạc, Tôn Tiêu đối diện với sự thực há miệng cứng lưỡi, mặt lúc đỏ lúc trắng, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Buổi diễn giảng hôm đó kết thúc một cách qua loa nhiều học sinh chạy nhanh ra ngoài, nhìn Tôn Tiêu được người trường học tháp tùng, chui lên xe đi mất như chó nhà tang, bỏ cả cuộc liên hoan dự định tổ chức sau đó. Rất nhiều học sinh không ức chế được giơ nắm đấm lên trời la hét, không khác gì binh sĩ vừa giành thắng lợi trong cuộc đại chiến.

Khỏi phải nói tới sau đó từ hành lang phòng học lớn tới ngoài Dật Phu lâu, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đi tới đâu đám học sinh bám theo tới đó, giơ ngón cái hoặc vỗ vai tán thưởng bọn họ.

Thậm chí có một nữ sinh năm ba lớn gan bắc tay làm loa hô lớn: "Trình Nhiên, đã có bạn gái chưa?"

Tức thì không khí càng lên cao trào, đám học sinh vào hùa làm rộn một hồi, bảo an trường phải tới giải tán đưa được đương sự an toàn rời trường.

Tiếp theo đó đám học sinh này trở về truyền bá, cả Thập Trung không ai không biết.

Khi báo chí bên ngoài vẫn còn giai đoạn ủ mầm, ở một số buổi tụ hợp của bạn bè người thân, nghe nhắc tới sự kiện này, học sinh Thập Trung đều kiêu ngạo nói: “ Tôi có quen hai học sinh đó, bọn họ học năm thứ hai, nam là Trình Nhiên rất đẹp trai, nữ là Khương Hồng Thược, thành tích đứng đầu trường.”

“ Vị chuyên gia đó khi đó thao thao bất tuyệt, bị Khương Hồng Thược đứng ra chỉ ra chỗ sai lầm, ông ta cãi cùn cãi bậy, còn lấy thân phận chèn ép một nữ sinh, Trình Nhiên đứng lên dùng các chứng cứ đánh trả, thực sự quá đẹp.”

Đối diện với dư luận ngả về một chiều như thế, lãnh đạo Thập Trung muốn xử lý Trình Nhiên, dù là viết kiểm điểm, cũng vô cùng khó.

Bởi vì không chỉ học sinh nhất trí đối ngoại, thậm chí trong đội ngũ giáo viên, đa phần ngả về phía hai học sinh này, không thì ủng hộ trong im lặng.

Thậm chí có giáo viên công khai thể hiện quan điểm trên lớp:

“ Từ lâu rồi thầy đã nói cuốn sách của ông ta có vấn đề, cháu trai nghị sĩ Nhật không phải bị sốt cao à, ở hoàn cảnh cắm trại hoang dã, không kịp thời chữa trị, lỡ bị viêm phổi thì làm sao thì thế nào? Chuyên gia gì chứ, đi đâu khua môi múa mép còn được, tới Thập Trung này đừng hòng, thầy thấy bây giờ mới bị chửi là muộn.”

Thậm chí giáo viên ngôn từ kịch liệt hơn còn nói trên cuộc thảo luận trường: “ Chuyên gia giáo dục cái gì, một tên bán sách dạo mà thôi bày trò gây chú ý thôi.”

Thế nên lãnh đạo nhà trường vướng chân vướng tay vô cùng, dù sao bối cảnh danh vọng Tôn Tiêu rõ ràng ra đó, nếu sự kiện này nghiêm túc truy cứu, Trình Nhiên thực sự buông lời sỉ nhục đối phương, bất kể thế nào, một học sinh còn nhỏ đi mắng chửi người tuổi cha chú như thế là sai rồi, nếu nhanh chóng xin lỗi, còn có thể khống chế được sự việc. Đối phương cũng không thể làm quá truy cứu trách nhiệm pháp luật.

Nhưng nếu xử phạt Trình Nhiên, chắc chắn lãnh đạo trường sẽ mất hết uy tín. Ảnh hưởng thế nào khó nói, đừng quên nhiều đứa học sinh ở đây có thân phận không nhỏ.

Hôm đó đi học, giáo viên vật lý Trang Thuận Siêu biệt danh "Tào công công” vào lớp, nhìn quanh một vòng, bình thường ông đeo cái kính hẹp, dạy học cũng không giỏi trò chuyện tán gẫu, trong số giáo viên cũng không giỏi quan hệ xã giao, thuộc loại mỗi ngày dạy học xong cắp cặp về ít giao tiếp, độc lai độc vãng như Tào công công của phim Long Môn khách sạn, biệt hiệu này từ đó mà có.

Tào công công vẫn bộ dạng vươn cổ thiên nga đi thẳng vào lớp, giáo án ném sầm lên bàn, như đồ tể ném dao mổ lợn, cả lớp số 5 giật mình, thầm nghĩ Tào công công làm sao thế, ai chọc giận ông ấy rồi.

Sau đó ông lạnh lùng nói: “ Trước khi lên lớp, tôi phải nói câu này, Hồng Thược, dám đứng lên nghi vấn, giỏi. Trình Nhiên, chửi ra tiếng lòng mọi người, cả hai làm tốt lắm! Vỗ tay.”

Sau đó cái mặt vô cảm vỗ tay trước, cả lớn ngớ người, sau đó mọi người cười rộ lên vỗ tay rào rào.

Trình Nhiên bị xung quanh vỗ tay còn tranh thủ khuyến mãi cho mấy cú đấm, còn Khương Hồng Thược, cô gái này quá nhiều sự tích rồi, thêm một cái không có nhiều cảm giác nữa.

Chưa được nổi 30 giây, Tào công công mặt lạnh tanh tuyên bố: “ Được rồi, học thôi.”

Trình Phi Dương và Từ Lan vì chuyện này mà bị mời tới trường, sau khi trở về cũng không biết phải nói thế nào cho phải, lòng rất lo lắng. Trường học đợi một thời gian nghe ngóng dư luận, thấy bên ngoài chiến hỏa liên miên, Tôn Tiêu cuống quít đăng đàn giải thích, đoán chừng lúc này sứt đầu mẻ trán rồi, không rảnh để ý tới Trình Nhiên, nhà trường không xử lý, chỉ thông báo sự việc với phụ huynh.

Thế nên hai vợ chồng cảnh cáo Trình Nhiên tập trung vào học tập, xem thái độ xử lý sau.

Ở mức độ nào đó, Trình Phi Dương và Từ Lan là hình ảnh thu nhỏ của rất nhiều phụ huynh trong nước.

Sau đó Trình Phi Dương chú ý tới sự kiện này được đăng trên báo chí, lúc này qua thời gian ủ mầm, đã tạo thành đủ các loại tranh luận ngày một nâng cao, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Thập Trung uyển chuyển nói với bọn họ chuyện này mà chưa đưa ra hình thức xử lý.

Điều may mắn nhất là trên báo không công bố tên con trai mình và cô bé nữa sinh kia, mấy tờ báo ban đầu được Thập Trung đánh tiếng, nhưng sau đó cũng có tờ báo khác tới trường phỏng vấn học sinh, biết được Trình Nhiên, có vài người thần thông quảng đại còn gọi điện tới chỗ Trình Phi Dương, muốn phỏng vấn Trình Nhiên, hỏi ý kiến người giám hộ, đương nhiên hắn từ chối không chút do dự.

Có điều thực sự trong lòng Trình Phi Dương đắc ý lắm, hắn luôn cổ vũ Trình Nhiên, dám làm dám chịu trách nhiệm, ở loại chuyện này bề ngoài nghiêm khắc trách mắng, khi đọc báo lại đắc ý hơn cả đọc tin tức về sản phẩm của Phục Long.

Không ai biết rằng buổi tối ngày hôm đó Trình Nhiên về nhà, đóng chặt cửa phòng rụt rè bấm một số điện thoại, vốn trước đó còn bộ dạng không sợ trời không sợ đất, không sợ chuyên gia danh tiếng, không sợ nhà trường đuổi học, không sợ cha mẹ trách mắng, đối diện với một nữ sinh lại cẩn thận rào trước đón sau: “ À, ừm, Dương Hạ, có chuyện này muốn nói với bạn, bạn nghe hết đã nhé ... giao hẹn trước là không được tức giận đâu đấy. ”

Kết quả đúng dự liệu, Trình Nhiên vừa kể một nửa, giọng Dương Hạ xuyên qua loa truyền ra: “ Tình Nhiên, cậu bảo mình phải nói với cậu thế nào đây, mình thừa biết cái tính đầu bò của cậu mà, mình đã dặn rồi mà .... Đừng , cãi, nhau, với, ông, ta .... Sao không chịu nghe lời, cậu có phải là con nít ba tuổi không? “

Tối hôm đó Trình Nhiên nghe mắng mỏ suốt một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận