Trùng Nhiên

Chương 465: Trùng phùng chuột hamster. (2)

Tích Thủy Nham là nơi khá vắng vẻ, thường ngày cho thuê phòng, hiện là Tết nên không có mấy người, Tần Tây Trăn không cần ngụy trang quá nhiều, ít nhất là cô cũng không đeo khẩu trang, chỉ lấy khăn quàng cổ quấn cao che bớt phần nào khuôn mặt.

Lâu lắm rồi chưa gặp nhau, nhờ "công" của Tần Tây Trăn, hai người không có chút ngại ngùng nào, Trình Nhiên còn có chút bực tức mỉa mai: “ Cứ tưởng đại minh tinh chị phải bọc trong bọc ngoài ba tầng, không để lộ ra chút nào cơ.”

“ Cần gì chứ, bị nhận ra cũng có sao, kỳ thực cũng không phải nhất định bị nhận ra là người ta sẽ vây lấy đâu, đó là số ít phần tử cuồng nhiệt thôi, nếu là người bình thường cũng chỉ chào nhau giống như người quen. Thậm chí có dì bán tạp hóa ở cổng tiểu khu nhà tôi, nói cháu dì ấy thích tôi lắm, sưu tầm vô số họa báo của tôi treo khắp phòng, cậu đoán thử xem lúc chú nhóc đó gặp tôi thế nào? Hì hì, xấu hổ giả vờ không nhận ra tôi ấy chứ. “ Tần Tây Trăn đắc ý khoe khoang:

Trình Nhiên thấy mặt mình nhất định đang co giật, âm trầm nói: “ Vậy vì sao chị lại muốn tôi đi mua những thứ này cho chị, làm tôi nghĩ chị ra ngoài nửa bước cũng không nổi, khiến tôi bị cô út nhà tôi bắt gặp.”

“ Tôi muốn chỉnh cậu đấy, ai bảo lúc tôi biểu diễn ở Thành Đô, cậu không đi. “ Tần Tây Trăn trắng trợn tuyên bố lý do:

Trình Nhiên ngửa mặt lên trời thở ra một hơi dài, cúi đầu xuống đất hít thở sâu ba lần, vẫn không thấy khá hơn: “ Tôi có thể bóp chết chị không?”

“ Được. “ Tần Tây Trăn giật phăng khăn quàng cổ, kéo khóa áo, khép mắt ngẩng đầu lên:

Vì cô đang ngồi trên tảng đá, Trình Nhiên đứng đó có thể thấy được xương quai xanh gợi cảm, nối liền với cổ trắng như tuyết, đôi mắt đẹp khép hờ, cặp môi hồng he hé, bộ dạng tùy y định đoạt.

Trình Nhiên lại hít thở mấy lần nữa, lần này tuyệt đối không phải nén giận, mà là ham muốn làm chút chuyện mà có lẽ nam nhân nào cũng muốn làm lúc này. Rốt cuộc nén lại được, bực bội ngồi xuống bên cạnh cô.

Tần Tây Trăn cười hì hì mở mắt ra, khẽ vỗ vỗ lên đầu Trình Nhiên: “ Kỳ thực chỉ định chơi khó cậu, xem cậu có mua không, không ngờ cậu ngoan như thế.”

Trình Nhiên quay đầu sang: “ Lúc đó tôi chỉ nghỉ, chị đã phải nhờ tôi mua thứ này này, khẳng định là tới tình trạng cấp bách lắm rồi ... Ái ..”

Tần Tây Trăn đấm mạnh vào vai Trình Nhiên: “ Tư tưởng sa đọa. “

“ Chị mới sa đọa cả đống rồi.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau sau đó đều không nhịn được cười.

“ Chị càng ngày càng xinh đẹp. “ Trình Nhiên nhìn cô, Tần Tây Trăn đi ra ngoài, tiếp xúc nhiều lên, hơn nữa con đường cô đi, hình tượng là thứ phải gây dựng, cô vốn xinh đẹp, giờ càng như phượng hoàng niết bàn, dù y có mang trái tim thuần khiết nhất đánh giá câu này, cũng có chút rung rinh:

“ Giờ tôi nghĩ ra nguyên nhân hôm đó cậu không dám tới gặp tôi rồi. “ Tần Tây Trăn thấy Trình Nhiên mặt hoang mang, vênh mặt lên: “ Vì hôm đó tôi quá đẹp, cậu sợ gặp tôi rồi không đi được nữa.”

Câu này không phải là sai, ở bên cạnh Tần Tây Trăn, Trình Nhiên phải khắc chế nhiều lắm, làm bộ vỡ lẽ, trả lời rất qua loa: “ Chị vui là được.”

Tần Tây Trăn dơ nắm đấm lên dứ dứ, rồi xoay người sang bên cạnh, mở hộp bên trong có hai cái móng giò nướng, đưa cho Trình Nhiên: “ Này.”

Giống như quay về quãng thời gian đó, hai người mỗi tối bận rộn tham gia hoạt động truyền bá Tam Quốc Sát, trở về đói bụng, liền vào quán ăn canh móng giò.

Thời gian như thoi đưa.

Cách hoài niệm quá khứ của hai người này là gặm móng giò, bức tranh tuấn nam mỹ nữ ngồi ở nơi vắng vẻ khung cảnh hữu tình, lại giữ ngày xuân đẹp đẽ, nhưng mỗi người gặm một cái móng giò ... Thực sự người đi ngang qua muốn đạp cho ngã lăn quay xuống dốc.

“ Tôi quay về Nhất Trung hôm khai giảng, rồi tới Thành Đô, đều muốn mời cậu ăn móng giò, kết quả đều bị cậu bỏ rơi, kết quả tủi thân ăn một mình. “ Tần Tây Trăn làm vẻ mặt rất đáng thương: “ Lần sau tôi tới tìm cậu, nhất định cậu phải có mặt đấy, đừng quên tôi có cổ phần ở Thiên hành đạo quán, cậu không có gì để báo cáo với cổ đông à?”

Trình Nhiên tưởng tượng cảnh Tần Tây Trăn hậm hực một mình trút giận lên cái móng giò, lòng áy náy: “ Vậy nếu hết Tết có thời gian tới Thành Đô, tôi tự mình giới thiệu cho chị xem.”

Tây Tây Trăn nháy mắt: “ Có muốn Thiên hành đạo quán hot hơn không, nghĩ mà xem, nếu như tôi công bố bài hát mới viết ra ở Thiên hành đạo quán, cậu biết sẽ là tin tức bùng nổ thế nào không?”

Trình Nhiên ngẫm nghĩ, đây đúng là cách tốt, sức ảnh hưởng một đại minh tinh như Tần Tây Trăn không phải nói nữa, nhưng không phải vì thế mà dùng tùy tiện. Bây giờ Thiên hành đạo quán đã luôn kín khách, có thêm khách tới đâu phục vụ được.

“ Giá cả có thể thương lượng, giờ tiền làm người đại diện của tôi ít nhất là 400 vạn, tôi cho cậu cái giá khởi đầu hữu nghị, 350 vạn. “ Tần Tây Trăn xòe ba ngón tay ra:

Trình Nhiên buột miệng: “ Đúng là chuột hamster.”

“ Chuột hamster? Cậu nói cái gì ? “ Lập tức Tần Tây Trăn mặt biến sắc, hai tay khoanh trước ngực, khí thế luyện được thời gian qua tỏa ra:

“ Ý tôi là, chúng ta cộng tác mà, tài nguyên phải cùng hưởng, phải chăm bón cây sau này mới hưởng bóng mát chứ. “ Trình Nhiên không ngờ mình không cẩn thận nói ra suy nghĩ thật trong lòng rồi, vội vàng lấp liếm:

“ À, ra là thế, cậu nói chuyện lần trước tôi đầu tư 200 vạn ấy hả, không cần cảm động đâu, sau này báo đáp tôi là được rồi.”

“ Tôi có nói vậy đâu ... Này rốt cuộc chị có nghe tôi nói ...”

Đột nhiên có một thứ ấm áp vòng qua cổ Trình Nhiên.

Khăn choàng của cô ấy.

Chiếc khăn còn mang theo hương thơm nhẹ, hương thơm ấy rất đặc biệt, không phải mùi xà phòng mua ngoài đường, khả năng là nước hoa cao cấp cô mua ở Châu Âu.

Nhưng mà làm sao.

“ Cậu xem đi, thế này trông đẹp trai hơn hẳn. “ Tần Tây Trăn nghiêng đầu nhìn Trình Nhiên: “ Nên chú ý ăn mặc một chút rồi, đừng mở tủ ra thấy cái gì cũng tùy tiện mặc lên người nữa.”

Trình Nhiên nhất thời quên cả phản ứng.

“ Tỉnh lại, đừng có suy nghĩ linh tinh, chẳng qua bây giờ con mắt thẩm mĩ lên rồi, không vừa mắt bộ dạng quê mùa của cậu nữa thôi, không có ý gì hết, thằng nhóc cậu đừng ảo tưởng. “Tần Tây Trăn vỗ tay hai cái, cười khúc khích: “ Tâm ý của cậu tôi nhận rồi, nhưng e là không thể ở lại đợi cùng cậu tới xem Thiên hành đạo quán, có một kẻ đáng ghét bám theo tôi tới nơi này, tôi lại không tiện đắc tội với hắn, đành né tránh.”

Trình Nhiên ổn định lại tinh thần: “ Hắn theo đuổi chị à?”

“ Ừ, một tên cực kỳ khó dây.”

“ Vậy ra ngoài thì tránh được sao?”

Tần Tây Trăn phiền muộn: “ Được đến đâu hay đến đấy.”

“ Chị nói xem nào, đây là Sơn Hải, là nhà của chúng ta, chúng ta phải tránh ai chứ? “ Trình Nhiên bất giác nghĩ tới nam tử dẫn theo bốn vệ sĩ gặp được ở lễ hội hoa đăng, tuy không thể hiện ra ngoài, nhưng loại chuyện như thế khiến y rất khó chịu:

Đây là quê hương y.

Hai má đột nhiên mát lạnh, Tần Tây Trăn đưa tay ra ép mặt y, nặn thành nụ cười: “ Được rồi, không cần làm bộ mặt nghiêm trọng như thế, tôi sẽ xử lý được. Đi trước đây, kỳ thực không hoàn toàn coi là trốn tránh đối phương, tôi còn có lớp học ở London, phải đi học, đợi khi nào rảnh, tôi sẽ tới Thành Đô tìm cậu, thời gian này phải ngoan nhé.”

“ Tôi không phải là học sinh của chị nữa.”

Trình Nhiên không phải là Conan, không thích bị coi như trẻ con:

“ Không phải cổ nhân nói gì à, một ngày làm thầy, cả đời là gì nhỉ? “ Tần Tây Trăn bẹo má Trình Nhiên một cái, hỏi một câu mang chút thâm ý, xoa đầu y cái nữa mới chịu đi:
Bạn cần đăng nhập để bình luận