Trùng Nhiên

Chương 147: Ma vương giáng lâm. (2)

Trong phòng hội nghị, mọi người đã ngồi kín cái bàn bầu dục, Mã Vệ Quốc là lãnh đạo cao nhất trong trường, nhưng ông ta không làm cái chuyện người quan trọng tới muộn nhất mà 20 phút trước khi hội nghị bắt đầu đã tới rồi.

Mã Vệ Quốc là người có dã tâm, ông ta muốn trong nhiệm kỳ của mình đưa Nhất Trung cá chép vượt ngũ môn từ trường trọng điểm cấp tỉnh thành trường quốc gia. Trong tình huống đó, thành tích chính là điều kiện phần cứng, năm thứ 1 chính là nền tảng cho ba năm học, nên ông ta chú tâm từ đầu.

Từng chủ nhiệm lớp đi vào phòng hội nghị, ngồi vào chỗ của mình, Vương Kỳ liếc qua Đàm Khánh Xuyên một cái.

Ông ta đang rất khó chịu, sau khi biết thành tích của Tống Thời Thu, ông ta đi hỏi giáo viên bộ môn xem ai là người có thành tích cao nhất, để xem xem Tống Thời Thu có nắm chắc vị trí số 1 cả khối hay không, nhưng bọn họ đều nói, vẫn chưa có kết quả tổng hợp cuối cùng.

Một hai người đã đành, nhưng mười người hết bảy tám nói thế thì ông ta làm sao không hiểu ra vấn đề, người ta không muốn mình đắc ý đây mà.

Một cái đám người ghen tỵ với thành công của người khác, nhìn đạo mạo đường hoàng kỳ thực nhỏ nhen đố kỵ, không chịu nổi người ta thành công hơn mình.

Thực ra thì chẳng còn gì hồi hộp nữa, Tổng Thời Thu sẽ đứng ở đỉnh kim tự tháp tối cao thôi, các người càng ghen tỵ thì càng tức thôi.

“ Vẫn còn vài phút nữa mới họp, mọi người cứ thoải mái đi, không biết ai có chuyện gì thú vị muốn chia sẻ cho mọi người không? “ Mã Vệ Quốc muốn làm sôi động bầu không khí, nói:

Vương Kỳ nhếch môi, lấy đề án đã chuẩn bị trước ra: “ Hiệu trưởng, trên tỉnh vừa ra chỉ đạo mang tính tinh thần, muốn các trường trung học tham gia vào cải cách, tôi thấy các trường có tiếng trong tỉnh đã bắt đầu có điều chỉnh phù hợp với tinh thần văn kiện rồi ... Hiệu trưởng, tôi đã thức cả đêm để viết phương án này, anh xem Nhất Trung chúng ta là trường lâu đời, tồn tại nhiều vấn đề, trong đó chủ yếu là "bốn thoát ly", thoát ly mục tiêu, thoát ly giáo viên tự bồi dưỡng, thoát ly thực tế giáo dục trung học, thoát ly sư đức ... Đội ngũ giáo viên thụ động ỷ lại, không chịu tiến bộ, nên đốc thúc, cổ vũ cạnh tranh, giáo viên không chỉ lấy tuổi nghề để xác định đãi ngộ nữa, mà là thành tích.”

Các giáo viên khác coi thường ra mặt, lại cái trò đón ý cấp trên nịnh bợ đó.

Con người Vương Kỳ không phải chỉ biết thượng đội hạ đạp, ông ta sở trường nghiên cứu chính sách, am hiểu chiều hướng giáo dục, giỏi làm đấu tranh chính trị. Đây là điểm yếu của các giáo viên đứng lớp, bọn họ chỉ biết dạy học không quá hiểu quản lý thua kém ông ta.

Các giáo viên càng không biết thâm ý của Vương Kỳ, ông ta làm thế không phải chỉ để lấy lòng Mã Vệ Quốc, mà phương án được chấp nhận, như thế ai đưa ra phương án thì người đó chịu trách nhiệm.

Khi đó quyền lực lớn thế nào, mọi giáo viên ở đây do ông ta định đoạt số phận.

Mã Vệ Quốc nhận lấy phương án vừa xem vừa gật gù, nghe tiếng chuông báo vào học, đặt sang bên: “ Chúng ta vào họp thôi nào. “

Phòng hội nghị đều nhìn về phía Mã Vệ Quốc.

“ Thi cử chính là lời nhắc nhở thiện chí với công tác của chúng ta, không phải là để đánh giá giáo viên hơn kém, để phát hiện vấn đề trước mắt, làm rõ trọng điểm công tác, tìm đường giải quyết, trải đường cho công tác sau này. “ Mã Vệ Quốc hắng giọng nói: “ Đánh giá mang tính giai đoạn cho chúng ta cơ hội quay đầu nhìn lại, dùng quan điểm biện chứng, dùng tư duy lý trí nhìn nhận vấn đề. Chúng ta phải nghiêm túc phân tích vấn đề tồn tại của học sinh, phải thẳng thắn vạch ra thiếu sót ...”

| Lần này tôi trọng điểm biểu dương một giáo viên, lớp của thầy ấy bất kể là thành tích, hay là trạng nguyên toàn khối, đều toàn diện.”

Vương Kỳ thầm nhủ, tới rồi đây, lưng ưỡn thẳng lên thêm một chút, hiệu trưởng Mã thật có thủ đoạn, không tán thành phương án của mình ngay, trước tiên là xác định thành tích của mình trước, sau đó mình có uy vọng rồi, khi ấy mới giao mình chấp hành phương án cải cách, ai phản đối được nữa.

Ái dà, đúng là thâm thúy, mình còn phải học tập nhiều.

“ Mặc dù ở điểm bình quân của lớp thầy ấy không phải là cao nhất, quan trọng là chênh lệch điểm số giữa 30 học sinh đứng đầu và 30 học sinh đứng cuối lại là thấp nhất ... Chứng tỏ thầy ấy chú trọng giáo dục toàn diện, không thể em học sinh nào bị tụt lại phía sau.”

Vương Kỳ tim đập cái bộp ... Hình như không phải mình ...

“ ... Hay như em học sinh tên Trình Nhiên này, khi vào trường, thành tích toàn khối chỉ đứng thứ ba mấy, nhưng qua sự rèn rũa của thầy Đàm, đã phi tốc trưởng thành, đạt 995 điểm, đứng đầu toàn khối ...”

Uỳnh!

Cái gì 995 điểm, hơn Tống Thời Thu những 23 điểm à, làm gì có chuyện chứ, điên rồi, không thể có số điểm đó, Vương Kỳ suýt hét lên.

Mà … Trình Nhiên!?

Là đứa nào vậy?

Các giáo viên chủ nhiệm khác tuy có bất ngờ, nhưng phản ứng không mạnh như thế, chỉ hứng thú nhìn Vương Kỳ như bị sét đánh.

Báo ứng mà, sáng nay Vương Kỳ còn ác độc suy đoán cô bé kia, nói bị tiểu lưu manh nào đó lừa mất, làm người ta chướng mắt vô cùng, giờ thống khoái hết mức.

Trình Nhiên là cái thằng lưu manh mồm mép dụ dỗ nữ sinh mà ông ta nói đấy chứ ai.

Vương Kỳ quay ngoắt người sang nhìn Đàm Khánh Xuyên đang thong thả cầm cốc nước lên đó, ông ta lập tức hiểu ra, mình bị hại rồi, mình bị phục kích rồi.

Mình biết mà đám người đó bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra đường hoàng, sau lưng lại liên kết với nhau để hãm hại mình.

Mặc dù chưa có tổng kết thứ hạng toàn khối, nhưng giáo viên bộ môn đều biết thành tích tốt nhất trong môn mình chứ, họ giao lưu với nhau, không khó đoán ra ai là người đứng đầu.

Vậy mà các người che giấu tôi, các người thật độc ác, các người đối xử với đồng nghiệp thế đấy à?

Đàm Khánh Xuyên, ông lộ mặt rồi chứ gì, đồ độc ác, đây khác nào hóa cốt miên trưởng.

Đàm Khánh Xuyên được Mã Vệ Quốc chỉ tên phát biểu, ông ta thong thả đặt cốc trà xuống: “ Lời của hiệu trưởng Mã vừa rồi làm tôi rất vinh hạnh, nhưng con người tôi không thích hợp phát biểu ở những trường hợp này. Tôi chỉ có một đề nghị, hi vọng mọi người tăng cường công tác tư tưởng đạo đức cho các em học sinh. “

“ Giờ bầu không khí chung của trường không tốt, người trẻ tuổi quá xốc nổi, thành tích không biết thế nào chứ toan tính thủ đoạn lại quá nhiều, không chuyên tâm vào việc học tập, làm chuyện không đàng hoàng .”

Gì thế? Các giáo viên khác đều nhận ra, thế này là chỉ gà mắng chó đây mà, bề ngoài là nói học sinh, nhưng kỳ thực chỉ mặt Vương Kỳ mà mắng.

Cơ mà mắng hay lắm, mọi người đều cười thiện chí, chỉ có Vương Kỳ tím mặt, ai bảo ông ta suốt ngày tiểu nhân đắc ý cơ, giờ bị người ta vả vào mặt, thật thống khoái.

Mã Vệ Quốc tựa hồ không biết mấy chuyện tranh đấu gì đó, rất công tâm nói: “ Thầy giáo Đàm nói đúng lắm, tuổi trẻ xốc nổi mà, nên cần đồng chí lão thành nâng đỡ.”

Kỳ thực Mã Vệ Quốc mới là người cười to nhất, ông ta sao không hiểu Vương Kỳ là loại người như thế nào, cũng chẳng lạ gì chuyện đấu đá đang âm ỉ trong trường, cũng có người phản ánh lên chỗ ông ta, ông ta gạt đi, nói không có chuyện đó.

Tất cả nằm trong toan tính của ông ta rồi.

Nhất Trung là trường lâu đời, thế nên giáo viên tư cách lâu năm cũng nhiều.

Kiểu giáo viên bảo thủ như Đàm Khánh Xuyên, giả sử ông ta đề xuất cải cách gì rất khó thuyết phục được, bọn họ bình yên quá lâu rồi, dậm chân tại chỗ quá lâu rồi, không chịu tiến bộ theo kịp thời đại nữa.

Như vậy dã tâm trở thành trường trọng điểm quốc gia giống Thập Trung của ông ta phải làm sao? Đấy là chưa nói Trung học Đốc Đức phả hơi nóng vào gáy rồi.

Vương Kỳ chính là quân cờ ông ta đưa về khuấy động không khí lên một chút.

Ngay cả căn nhà duy nhất còn lại kia cũng là ông ta cố ý, nếu không làm sao đúng lúc như thế.

Hiệu quả thật là rõ ràng.

Ai thắng, ai thua, chẳng sao cả, ông ta mới là người cười cuối cùng.

Ông ta còn muốn tranh đấu này tiếp tục kéo dài mãi.

Ừm, cái căn nhà kia cứ thong thả, trì hoãn tới cuối năm càng tốt, tiếc là không trì hoãn được vài năm ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận