Trùng Nhiên

Chương 556: Có chút trông đợi.

Triệu Thanh qua giới thiệu của Triệu Văn Quảng tập trung được một nhóm 9 người đều là quân nhân xuất ngũ, ít hơn so với mong muốn của Trình Nhiên, nhưng Triệu Thanh thấy vậy là đủ rồi.

Hiện những người này đang được Triệu Thanh huấn luyện, họ là trợ thủ cho hắn, nhiệm vụ chủ yếu là thu thập thông tin, không phải kiểu thông tin thương nghiệp nhạy cảm, chuyện đó là phạm pháp, cũng trái với đạo đức nghề nghiệp.

Trình Nhiên muốn lập một cơ cấu tình báo giống như FBI của Mỹ vậy, không nhất định nhắm vào Liễu Cao, mà đối với đối thủ hoặc đối tác của mình, y muốn thu thập thật nhiều tư liệu về họ bất kể là sở thích cá nhân, bối cảnh gia đình, quan hệ vợ chồng, hoặc cả tình hình học tập của con cái ... Thu thập tất cả thông tin từ lớn tới nhỏ, nói không chừng một thông tin nhỏ bé nào đó phát huy hiệu quả không ngờ.

Trước kia Trình Nhiên từng kiến nghị với cha mình lập cơ cấu như vậy rồi, kết quả là cha y thưởng cho cái gõ đầu đuổi về phòng học. Tới giờ sản nghiệp của y đã đủ lớn, ngoài kia có kẻ rình mò, Trình Nhiên thấy nhu cầu cấp thiết thành lập nó.

Trong bối cảnh như vậy đợt nhà phúc lợi đầu tiên của Phục Long đã hoàn thiện.

Một bộ phận nhà trong khu sẽ cho thuê để ở trước, sau năm năm có thể được mua. Nhưng loại nhà này phải đợi thêm năm năm nữa mới có thể tự do mua bán, đảm báo nhân viên phục vụ trong xí nghiệp thời gian đủ dài mới có thể hưởng thụ lọi ích.

Nhân viên cũ của văn phòng Phục Long Sơn Hải đã bắt đầu chia từng đợt di chuyển lên Thành Đô, rất nhiều người rời khỏi nơi cư trú mấy chục năm, tới Thành Đô khai thác quãng đời mới. Đây là quá trình mới lạ lại đầy kỳ vọng, ai nấy đều cảm thấy động lực hướng về phía trước.

Đương nhiên trong quá trình này cũng có người cảm thấy phiền muộn, như hai nhà Liễu Anh và Diễu Bối Bối, khi đó cha họ đều có sự nghiệp riêng, không gia nhập Phục Long, nhưng cũng không bán cổ phần, mỗi người có 5000 cổ phiếu, năm ngoái chia hoa hồng được 2,5 vạn, thế đã là ngoài dự liệu lắm rồi, không đòi hỏi gì hơn.

Nay nhìn những đồng nghiệp cũ có thể mua nhà phúc lợi với giá 700 đồng một mét vuông, còn nhà họ phải mua nhà bên ngoài với giá 2000 mét vuông, khó tránh khỏi ghen tỵ.

Nếu chằng phải những đồng nghiệp cũ nhiệt tình mời tụ họp, hai nhà khả năng không tới, nguyên nhân nghe người ta nói nhà ai bao nhiêu mét vuông, tầm nhìn đẹp thế nào có thể thấy công viên hồ nước, hay có hướng hợp với phong thủy, lòng càng thêm khó chịu.

Phụ huynh tụ tập với nhau, đám con cái cũng liên hoan riêng, người lớn không quản nổi nữa rồi, dù sao giờ chúng đã qua cái tuổi đi đâu cũng phải theo sau đít, người trẻ tuổi có quan hệ có cách chơi của người trẻ tuổi.

Mọi người hẹn gặp nhau trong sân khu tập thể Phục Long Thành Đô, có rất nhiều người đã điều chuyển tới, nhưng nhà còn đang trang trí, nên phải thuê tạm ở gần đó hoặc là quá độ trong khu tập thể Phục Long.

Thế là khu tập thể náo nhiệt hẳn lên, bạn bè chạy qua thăm nhau, người lớn đi liên hệ trường học, dọn dẹp nhà cửa ... Cứ người ra người vào nườm nượp suốt ngày.

Đối với cư dân cũ của khu tập thể Phục Long, nhìn những người sắp thành đồng nghiệp, suy nghĩ mỗi người mỗi khác.

Ai cũng biết những người này là đồng nghiệp, là hàng xóm cũ của Trình Phi Dương, nay tổng bộ ở Thành Đô đã hoàn thành, toàn bộ nhân sự ở Sơn Hải chuyển tới. Có người muốn đi tạo dựng quan hệ, dù sao Sơn Hải là nơi khởi nguồn của Phục Long, trong này có không biết bao người quan hệ dây mơ rễ má với cao tầng Phục Long.

Có người suy đoán, những người này tới tổng bộ, không biết sẽ tiến hành xào bài thế nào, cán bộ trung tầng hiện tại lo lắng cho vị trí và quyền lực của mình.

Một số đơn giản là không thích, cảm giác giống như nhà mình bị người khác xâm chiếm vậy, nhìn "đám người nhà quê" cười nói rộn ràng với ánh mắt khó chịu.

Liễu Anh và Diêu Bối Bối tới sớm, đứng ở cổng không vào, nhìn tòa nhà Phục Long một hồi.

Không lâu sau Dương Hạ từ trên xe taxi đi xuống.

Dương Hạ mặc bộ váy dạ tiệc màu xanh lam không tay, cái váy vô cùng tinh tế, ngoại trừ cổ áo có viền hoa, hông thắt dải lụa thì không có hoa văn trang trí nào nữa. Trang phục nền nã vừa vặn, làm nổi bật thanh nhã có chút lạnh của cô, vẻ đẹp đó khiến người đối diện nhìn vào tựa hồ trưa hè nóng bức có làn gió mát lịm phớt qua.

Chỉ là tính cách thì càng lúc càng lạnh, người ngoài khó tiếp cận.

Chiếc túi nhỏ đeo lệch vai, hai bên đầu đều có kẹp tóc, móc tóc đen đổ xuống vai, ngay cả Liễu Anh, Diêu Bối Bối cũng thấy trước mắt sáng lên.

Liễu Anh cười anh mãnh: “ Ái dà, ăn mặc đẹp như thế cho ai xem vậy?”

Dương Hạ giờ chẳng bận tâm tới mấy lời trêu chọc như vậy, bình tĩnh đáp: “ Mình lúc nào chẳng thế.”

Cha cô Dương Xuyên trước kia làm ở Hoa Thông, sau này chuyển ra ngoài làm ăn rồi, vẫn giữ lại cổ phần, mẹ cô thì ở lại, bây giờ đang làm tài vụ, cho nên nhà họ có được căn hộ lớn trên tầng cao nhất tòa nhà số ba. Có điều hiện Dương Hạ không ở đó, mà ở tạm nhà cũ của nhà chị họ, vì nhà mới đang trang trí, đoán chừng năm sau mới có thể vào ở.

Diêu Bối Bối báo: “ Du Hiểu kéo Trình Nhiên tới trung tâm thành phố để mua sắm đồ dùng, đang trên đường về. Tạ Đông và Vương Vũ lát nữa tới, hai tên tầm lì đó không đáng tin.”

“ Vậy thì chúng ta đợi. “ Dương Hạ xoa xoa vai, nơi này gần công viên, gió thổi lồng lộng rất mát, tay phải đặt lên khuỷu tay trái, ngẩng đầu nhìn toàn cảnh Phục Long. Cổng chính rộng tới 10 mét, làm bằng đá hoa cương, bên trong xanh mướt, cây cối um tùm, bên cạnh là cửa bên làm bằng xi măng nhỏ hơn, nhìn thấy bậc thang thông thẳng tới tòa nhà Phục Long cao 18, là cột mốc khu vực này.

Liễu Anh hỏi: “ Dương Hạ, bạn đi xem nhà mới của bạn chưa?”

“ Mình chưa đi. “ Dương Hạ lắc đầu, cô tới Thành Đô tối hôm kia, cả ngày hôm qua bận rộn sắp xếp đồ đạc, chưa làm gì cả:

“ Nghe nói mẹ Trình Nhiên cùng người ta mở công ty địa ốc, sau đó xây nhà phúc lợi cho Phục Long đấy, dì Từ giỏi thật đấy. “ Liễu Anh rất hâm mộ những phụ nữ thành đạt:

Diêu Bối Bối nói ngay: “ Cha mình nói, giờ người làm địa ốc toàn tay không bắt sói, thực ra dì Từ chẳng bỏ ra đồng nào. Đất thì vốn của Hoa Thông cũ đã được cấp phép làm nhà, sau đó đem đi ngân hàng thế chấp vay tiền, lại còn muốn nhân viên góp tiền đảm bảo trước, thế là đủ tiền xây dựng, dễ lắm.”

Liễu Anh và Dương Hạ lần đầu nghe thấy chuyện này: “ Thật á?”

Diêu Bối Bối gật đầu khẳng định, hâm mộ nói: “ Ôi, nhà Trình Nhiên đúng là gặp vận.”

Liễu Anh đột nhiên làm ra vẻ thần bí: “ Nhân tiện nói tới Trình Nhiên, biết cậu ấy và Khương Hồng Thược đã phát triển tới bước nào rồi không?”

Diêu Bối Bối lập tức giục: “ Oa, bạn biết à, nói mau nói mau.”

Còn Dương Hạ nhìn bề ngoài chẳng có phản ứng gì, nhưng lỗ tai hơi cử động, bây giờ thực sự rất khó đoán cảm xúc trên mặt cô.

“ Hôm đó mình chặn đường Du Hiểu, bắt cậu ta phải nói thật, Du Hiểu nói hai người bọn họ còn chưa thành đôi ....”

“ Xì ... “ Diêu Bối Bối chưa nghe Liễu Anh nói hết đã xì rõ to: “ Thế bằng chưa nói gì.”

“ Hấp tấp, người ta chưa nói hết. “ Liễu Anh đánh vào vai Diêu Bối Bối một cái: “ Lời Du Hiểu nói chỉ có giá trị tham khảo, mình nghe ra chuyện khác, lần trước Du Hiểu ốm một tuần nhớ không, Trình Nhiên kể cho Khương Hồng Thược, sau đó Khương Hồng Thược gọi điện hỏi thăm, chứng tỏ cô ấy phải thân với Trình Nhiên ở mức nào đó rồi ... Mình thấy, hai người họ khả năng có ý với nhau, chỉ xem ai nói trước thôi ... Mình thật mong thấy cánh đó.”

“ Trời, có đọc tiểu thuyết nhiều quá không vậy, chỉ thế mà đoán ra được à? “ Diêu Bối Bối trêu chọc: “ Lại chẳng phải Trình Nhiên muốn thổ lộ với bạn, kích động làm gì?”

“ Bạn à, bạn biết gì là là kích động chứ, đang giữ kỷ lục thích một người 3 ngày thôi đó, muốn đột phá không?”

Hai cô gái đấu khẩu với nhau chí chóe một hồi, Dương Hạ không tham gia, cô hoàn toàn không có ý định yêu đương ở giai đoạn cao trung này, ừm, có lẽ lên đại học có thể thử một chút, coi như trải nghiệm.

Nhưng có ba cô gái với nhau làm gì có chuyện một người ngoài cuộc được, nên Dương Hạ vẫn trúng đạn, Diêu Bối Bối háy mắt: “ Hạ Hạ, còn bạn thế nào, mình thấy La Chi Tiên thực lòng tốt với bạn đó, nhà họ nghe nói nhà bạn chưa xây xong còn mời bạn tới biệt thự nhà họ ở mà ... sao không đi, người ta coi bạn như con dâu tương lai rồi, đến cả chuyện du học cũng muốn an bài bạn đi cùng, chẳng phải đợi một câu nói của bạn?”

Liễu Anh hất hàm kiêu ngạo: “ Hạ Hạ của chúng ta là ai mà cần ơn huệ nhà họ, huống hồ đó là ý muốn một chiều của họ thôi.”

“ Không khoa trương vậy đâu, toàn đồn thôi. “ Dương Hạ lắc đầu, nhiều chuyện là do thân thích của cô cố ý truyền ra, thực tế thì cha mẹ La Chi Tiên chỉ mời khách, qua lại gần gũi chút, trước kia hai nhà vốn thân nhau mà. Nhưng bản thân cô dù không nói ra được vì sao, chỉ là không muốn cha mẹ mình thân thiết với nhà La Chi Tiên, có cứ có cảm giác nhà họ quá tinh minh, mà cha mẹ cô thì lại khá thật thà đơn giản: “ Mà dù có là sự thật như vậy, mình cũng không đồng ý.”

“ Vậy mà đồn đại như thật ấy, đúng là không đáng tin tí nào hết.”

Thiếu nữ mới lớn ở loại đề tài này nói mãi không hết, mấy cô gái ngồi trên bồn hoa thi thoảng lại cười khúc khích.

Dương Hạ vừa cười lại vừa nhìn cây cối, nhìn những tòa nhà, nhìn thành phố mà mình sắp bắt đầu cuộc sống mới.

Có chút trông đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận