Trùng Nhiên

Chương 177: Hợp tác lâu dài.

“ Tôi đã nhờ bạn ở Thành Đô giúp rồi, anh ấy vốn là học trưởng của tôi, giờ làm biên tập ở Báo vi tính, trước đó anh ấy cũng đã chú ý tới trò chơi đang nổi lên ở khu đại học phía bắc thành phố, khi tôi lên hệ, anh ấy rất ngạc nhiên vì trò chơi này do chúng ta làm ra.”

Đã ‘chúng ta’ nhanh như vậy rồi đấy, cô cũng thật tự nhiên hết mức.

Đây là buổi sáng của tuần mới, trong con ngõ nhỏ tới Nhất Trung, Tần Tây Trăn ôm giáo án trước ngực, vừa đi vừa nói với Trình Nhiên.

Hai người đã hẹn nhau gặp mặt lúc 7 giờ, sau đó không đi đường chính, cứ thế đi vào ngõ nhỏ sâu trong khu dân cư. Lúc này còn sớm, trong ngõ chỉ đủ hai người đi sóng vai, hai bên là tường rêu phong cùng cánh cửa sổ đóng kín, trước sau không thấy bóng dáng người nào khác.

Trời còn lãng đãng sương sớm.

Cảm giác như là gian đảng tiếp xúc với nhau vậy.

Nhưng mà biết làm sao, hai người mà xuất hiện công khai bên nhau ở chỗ đông người sẽ gây nhiều suy đoán không hay, ai mà ngờ tới được bọn họ là đối tác làm ăn.

Rõ ràng với vị trí và góc độ của Tần Tây Trăn, thấy một học sinh năm thứ nhất đã làm ăn kinh doanh thì phải giáo dục và khuyên nhủ mới đúng. Nhưng cô lại không phải kiểu giáo viên như vậy, khi tiếp xúc với học sinh, cô càng thích dùng thân phận bàn bè để giao tiếp với nhau, để lan truyền chia sẻ với nhau đam mê âm nhạc. Mà tính ra nếu học đúng tuổi, cô mới là học sinh đại học năm ba, đâu lớn hơn là bao, tất nhiên cô biết lấy dáng vẻ giáo viên ra mắng học sinh, nhưng bình thường chẳng nghiêm mặt nổi, nhiều học sinh thấy cô cười toe toét, cô làm sao tỏ ra uy nghiêm được.

Với lại khuyên bảo Trình Nhiên chuyên tâm vào học thế nào đây.

Nếu là học sinh kém còn khuyên được chứ.

Song Tần Tây Trăn thấy vẫn phải nói: “ Nếu làm lớn tới mức đó có ổn không? Sẽ không ảnh hưởng tới chuyện học tập của em ở học kỳ sau chứ? Tôi biết em đứng đầu cả khối, nhưng Nhất Trung cạnh tranh mạnh lắm, không đại biểu em vẫn đứng thứ nhất được.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Đúng thế, lên năm thứ hai chắc không thể rồi, em định thi chuyển trường, tới Thập Trung Thành Đô học.”

Tần Tây Trăn rất muốn gõ đầu Trình Nhiên một cái mà không có cớ, chẳng lẽ vì nói vì ngứa mắt với bộ dạng vênh váo của nó.

Quả nhiên nhắc nhở thằng nhóc này thật vô nghĩa.

Trong lời đó cũng tiết lộ nhiều thông tin rõ ràng, giống như biểu hiện trước kia của Trình Nhiên, nó có quy hoạch rõ ràng về cuộc đời, nếu học sinh bình thường dù đứng đầu lớp nói muốn tới Thập Trung, có lẽ cô cổ vũ " Vậy em phải cố lên nhé."

Với Trình Nhiên thì mình chẳng cổ vũ làm gì.

Nói cũng vô ích.

Nhìn ánh mắt nó kìa, đang nói, loại chuyện này còn cần cô nhắc hay sao.

Thôi, cứ nói chuyện kiếm tiền là hơn.

“ Vị học trưởng này của tôi rất giỏi, suy nghĩ của anh ấy cũng trùng khớp với chúng ta, thấy Báo vi tính có thể đổi mới, mở thêm chuyên mục nhỏ giới thiệu về board game, anh ấy nói, những người đam mê vi tính, đại bộ phận hứng thú với trò chơi có cơ chế tuyến tính thế này.”

Báo vi tính là báo giấy loại khoa học phổ thông do đại học Tây Nam và hiệp hội khoa học Thành Đô liên kết phát hành vào năm 1992, đi đó nhờ vào nhà nước đang khuyến khích quá trình phổ cập máy vi tính, các loại báo điện tử và vi tính luôn đứng đầu lượng phát hành toàn quốc.

Có thể nói nó là thánh kinh để người dân phổ cập tri thức máy tính, thịnh vượng suốt thập niên 90, vững chắc thập niên đầu thế kỷ 21, dù về sau báo giấy đi xuống, tờ báo này vẫn theo kịp thời đại, dù báo giấy hay báo điện tử, vẫn đi đầu tờ báo "Ai Ti" trong nước.

Năm ngoái Báo vi tính được bình chọn là báo chí tốt nhất toàn tỉnh, lượng phát hành rất lớn, nhiều người trông đợi báo mỗi tuần một số, học tập các loại kỹ xảo nhỏ trong windows, word, ứng dụng phần mềm mới, giống như thám hiểm vậy, không biết chán.

Thời này biết tri thức vi tính là đi trước người khác, dù ở trường học hay đơn vị đều có thể vênh mặt lên.

Chưa nói gì khác, riêng biết sửa máy vi tính, có thể ra vào kí túc xá nữ, nơi bị coi là cấm địa với nam giới, cả bác gái trông cửa cũng không nói gì.

“ Đám mọt sách cũng cực thích loại board game này, vì loại trò chơi này chính là do người như bọn họ đã phát minh ra, nó còn là nền tảng cho nhiều trò chơi trên máy vi tính ở thời đầu. “ Trình Nhiên bổ xung thêm kiến thức cho Tần Tây Trăn:

“ Thấy chưa, tôi tìm đúng người mà, nếu mở chuyên mục này trên báo vi tính sẽ là chuyện đôi bên cùng có lợi, lại nhanh chóng gây ảnh hưởng tại các trường đại học.” Tần Tây Trăn khoe công, hai người càng ngày càng chẳng giống giáo viên và học sinh, nói chuyện mỗi lúc một tùy ý:

Trình Nhiên gật đầu tán thành, đó là quần thể bất kể năng lực học tập, hay tinh thần khám phá tri thức mới đều rất mạnh.

Mà báo máy vi tính cũng không chỉ toàn là phổ cập tri thức, nhiều khi còn có chuyên mục giới thiệu game vi tính, nếu có thể đưa board game vào chuyên mục này, ảnh hưởng sẽ rất lớn.

Tần Tây Trăn hào hứng nói tiếp: “ Nhưng học trưởng của tôi còn cần thời gian, báo cáo ý tưởng lên chủ biên, đợi thông qua mới được ... Chỉ là nghe nói ở đó có mười mấy phương án mới từ các tổ, chúng ta chưa chắc đã hơn người ta được. Tóm lại là bây giờ cứ mở rộng với mô hình câu lạc bộ đi. Em nói anh trai em ở đại học sư phạm hả, thế thì tiện rồi, để tôi lên hệ với cậu ấy bàn bạc thêm ... Song phương diện sản xuất, em nhất định phải bắt kịp.”

Trình Nhiên gật đầu: “ Em đã gọi điện thoại liên hệ với nhà máy in Sơn Hải rồi, bọn họ nói trước nay chỉ nhận đơn đặt hàng của chính phủ và các trường học, nên số lượng phải lớn họ mới chịu, ít nhất từ 5000 bộ trở lên, ít hơn họ không nhận. Đợi lúc rảnh rỗi, em mang tài liệu tới bàn với họ.”

Tần Tây Trăn đứng lại nhìn Trình Nhiên chăm chú: “ Lần này tôi được bao nhiêu phần trăm?”

Trình Nhiên quen với bộ dạng nói tới tiền là thay đổi của Tần Tây Trăn rồi. Bắt đầu tính toán, giờ một bộ Tam Quốc Sát có 200 quân bài, yêu cầu công nghệ không quá cao, với chi phí của nhà máy in, một bộ chỉ tốn 4 đồng thôi, nhưng mà máy in sẽ không tính thế đâu, lần đầu hợp tác, lại chẳng phải khách hàng lớn, họ phải tranh thủ lợi ích lớn nhất chứ.

Hơn nữa nhà máy in còn có thể bỏ nhân công giúp cắt xén, phân chia, nếu làm luôn quy trình đóng gói nữa thì có thể đem bán luôn rồi, đỡ tốn công. Trình Nhiên sẵn lòng bỏ ra thêm ít tiền: “ Nếu như in ấn và đóng gói chi phí mặc cả được 10 đồng, mỗi bộ em trả cô 1.5 đồng.”

“ Lâu dài chứ? “ Tần Tây Trăn lần nữa sáng mắt, 5000 bộ, vậy là cô kiếm được 7500 đồng, một năm lương giáo viên luôn:

“ Với thân phận của em bây giờ làm sao tiện chạy khắp nơi, cũng không thích chuyện đàm phán rườm rà, nếu cô có thể làm thay em, hơn nữa chuyện Báo vi tính dựa vào quan hệ của cô mà thành công, sau này em tăng thêm phần trăm cho cô.”

Hai mắt Tần Tây Trăn cong vút: “ Được, deal !”

Khi chữ "deal" này vừa nói ra, bọn họ cũng đi qua ngã rẽ bức tường thấp, vừa vặn bắt gặp một đám học sinh đang nói cười đi ngang qua.

Đám học sinh ngẩn người nhìn hai bọn họ, sau đó lần lượt chào: “ Em chào cô Tần.”

Tần Tây Trăn "ừ" khẽ một tiếng, quay sang Trình Nhiên vung vẩy nhạc phố trong tay: “ Tôi bảo em mang đàn điện tử tới phòng 210 đã làm chưa đấy, lần trước đã quên rồi, hôm nay chưa có nhạc khí thì làm sao, chẳng lẽ em để tôi đi khiêng à? Hết tiết hai ra chơi em đi chuyển đồ cho tôi, em chẳng để tâm gì cả.”

Ra là làm cu li, đám học sinh đi ngang qua nhìn Trình Nhiên hả hê.

Trình Nhiên còn cách nào hơn là phối hợp, ngoan ngoãn đáp: “ Em biết rồi ạ.”

Đám học sinh đi tiếp.

Tần Tây Trăn thay đổi tức thì, đôi mắt long lanh long lanh: “ Để tôi tính nhé, nếu 5000 bộ bán hết đi, giá mà giảm xuống còn 50 đồng một bộ, doanh thu đạt tới 5 vạn rồi! Oa, đúng là vụ làm ăn lớn đấy.”

Kỳ thực cô định nói thật nhiều tiền phải không, Trình Nhiên biết thừa.

“ Nếu cứ tiếp tục mở rộng thế này, chẳng mấy chốc em thành tiểu phú ông.”

“ Bản lậu sẽ xuất hiện, chúng ta phải hạ giá cạnh tranh, lợi nhuận sẽ ít dần đó cô ơi, nhưng mà chúng ta dù thế nào cũng đi trước, thế nên miếng bánh đầu tiên, chúng ta ngoạm thỏa thuê luôn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận