Trùng Nhiên

Chương 179: Ngày trông đợi. (2)

Nhà Dương Hạ.

Trên bàn đặt chỉnh tề hơn chục cuốn sổ tay nhỏ nhỏ xinh xinh, vỏ ngoài giả da in nhân vật hoạt hình, đúng vậy đấy, Dương Hạ muốn tặng sổ tay cho mỗi người bên cạnh.

Trang nhất của mỗi cuốn sổ tay, cô đều viết một câu chúc hoặc đề tặng, ví như với Diêu Bối Bối là " Hi vọng sự lạc quan và thẳng thắn luôn đi cùng bạn." Viết cho Liễu Anh là một bài thơ nhỏ mà các cô gái sẽ thích. Còn với Du Hiểu là " Năm sau đừng nghịch ngợm như vậy nữa.", còn có Trương Tiểu Giai, Trương Hâm, Lưu Khoa Hoành ...

Cô viết cho rất nhiều người, đều rất thuận tay.

Nhưng mà khi viết cho Trình Nhiên lại viết hỏng mấy lần.

Rốt cuộc không viết được.

Trong radio truyền ra tiếng ca, là bài Cassablanca.

Mùa đông lạnh, tiếng ca tràn ngập khắp căn phòng hai màu chủ đạo xanh trắng, Dương Hạ nghe hết bài hát hạ quyết tâm, dùng chữ viết đẹp đẽ viết lên trang đầu cuối sổ tay màu xanh :" Mỗi người đều vì một số thứ mà kiên trì, người khác lại nghĩ đó là lãng phí thời gian, với người đó mà nói lại rất quan trọng. Có lẽ, thứ người đó đợi chỉ là một cái quay đầu thôi?"

Viết xong cô nhanh chóng đóng cuốn sổ lại, nghĩ tới cuốn sổ này cuối cùng tặng cho người kia, hai tay cô đặt lên trang giấy, rốt cuộc không xé đi được, đầu gục xuống tay.

Dương Hạ khẽ cắn môi, gò má đỏ au đẹp đẽ.

Thành Đô lạnh ẩm thấp hơn Sơn Hải một chút, hôm nay nhiệt độ còn 7 độ C, trên đầu cành cây đóng ít sương trắng như tuyết.

Một kiến trúc tựa cung điện cổ thời Hán xuất hiện ngay trong vành đai trung tâm thành phố, mái ngói lưu ly đen, cột sơn đỏ chạy dọc kiến trúc làm thành hàng rào, nhìn trang nghiêm cổ kính.

Ở bốn góc "thành bảo" diện tích rất lớn này là lầu cao, phảng phất là tháp canh trên tường thành, tường thành kỳ thực là tàn nhà nối liền nhau, kết cấu chữ, vô số phòng học cứ như buồng tổ ong.

Chính giữa thành bảo này là hoa viên được kiến trúc sư Van der Rohe đánh giá là kiến trúc 400 năm không lạc hậu, vườn hoa này lấy ngân hành làm chủ, kém mai, ngọc lan, tùng, lê ... Bốn mùa đều có hoa nở.

Vận động viên tiến hành khúc vang vọng trong quần thể kiến trúc đó.

Có học sinh đi ngang qua nhà ngói có mấy trăm năm lịch sử, nhảy xuống bậc thềm đá, gặp được mấy người đứng trên mặt đất phủ đầy lá ngân hạnh màu vàng.

“ Tao vừa mới thấy Khương Hồng Thược vừa một mình đi qua đây đấy.”

Nghe thấy cái tên này, cả đám hưng phấn, cơ hội hiếm gặp: “ Đi một mình thật à?”

“ Ừ.”

“ Hề hề, hay là giả bộ tình cờ gặp nhau đi.”

“ Muốn chết à, quên lần trước đám Lý Lập, Vương Kiến Nhi của Nhị Thập Thất Trung tới giao lưu cũng giờ trò này ra, rốt cuộc nghe cô ấy giáo dục không ngẩng mặt lên được à?

Cả đám học sinh đi về phía trước, quả nhiên xuyên qua cành lá rập rạp, nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh cửa đỏ của học đường cổ, khoác chiếc áo jean màu làm sẫm, dưới cũng mặc quần jean đứng trên thang gỗ, khoe ra đôi chân thon dài miên man.

Cặm mông được quần jean bó chặt, chưa được tròn trịa, càng có hương vị thiếu nữ thanh xuân, tràn trề sức sống.

Mái tóc được cô tùy ý buộc lại thành đuôi ngựa, gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng như búng ra nước, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ, ôn nhu đáng yêu … Cánh môi hồng nhuận mềm mại hơi vểnh lên, không biết cô nghĩ đến điều gì, mặt tươi rói, hoàn toàn không nghĩ đến có người đang đứng bên cửa ngắm mình tới ngơ ngẩn …

Nơi đó cò phong thư tín, cô gái lấy được phong thư, mở ra xem, bên trong có tấm ảnh.

Đó là bức ảnh mà Trình Nhiên và Du Hiểu đạp xe ở đường Hoàn Hồ, nhờ Du Hiểu chụp, Trình Nhiên ngồi trên xe đạp, hướng về phía ống kính làm động tác nổ súng giống hệt cô.

Khương Hồng Thược phì cười: “ Thật ngốc.”

Cô hơi ngước đầu lên nhìn về phương xa, thi thoảng cô nhớ rất nhiều người và việc ở thành phố đó, hoài niệm thời tiết dễ chịu ở thành phố đó.

“ Có điều cổ quái.” Mấy nam sinh bám theo thì thầm với nhau, bình thường Khương Hồng Thược đi tới đâu chẳng có đám con gái đi theo chứ: “ Cô ấy sắp tham gia hoạt động rồi, vậy mà tách nhóm đi một mình, tới phòng thư tín, vì lấy một bức thư, trong thư có bức ảnh ... Không biết nam hay nữ, có bí mật gì không?”

“ Thôi đi, cậu tuổi chó à, người ta chẳng qua là đi lấy một bức thư thôi mà suy đoán đủ điều.”

“ Cậu không thấy điều này khác thường à .... Í, Chu Húc tới kìa.”

Nam sinh tên Chu Húc đang đi tới cao 1 mét 8, mặt mày điển trai, quần vải, giày thể thao, áo khoác trắng, trông cứ như người mẫu, hắn thấy Khương Hồng Thược xem thư, thân thiết hỏi: “ Hồng Thược, lấy thư à?”

“ Ừ. “ Khương Hồng Thược thu bức thư lại tránh khỏi ánh mắt của hắn, cất vào túi áo trong:

“ Hình như thường thấy bạn một mình đi tới đây lấy thư.”

“ Thư là vật riêng tư, tất nhiên là phải đi lấy một mình rồi.”

“ Cũng phải, chỉ người nổi tiếng mới coi trọng riêng tư, nào như bọn mình, lúc nào cũng ra vẻ bí ẩn, rốt cuộc chẳng được ai quan tâm, xấu hổ quá. “ Chu Húc là người của câu lạc bộ biện luận, nói chuyện hóm hỉnh, nên cũng có tiếng trong trường:

Khương Hồng Thược chỉ đáp lại bằng nụ cười nhẹ: “ Cậu lại nói đùa rồi.”

Thật là khó công phá, Chu Húc tặc lưỡi trong lòng, trong nhóm kín kiểu "Skull & Bones" của bọn họ, không ít người đánh cược với nhau, xem ai chinh phục được Khương Hồng Thược trước.

Thế nhưng tới tận bây giờ, bọn họ thi triển thập bát ban võ nghệ rồi, vậy mà thu hoạch giống nhau y hệt, đó là giống vừa rồi, chỉ có được nụ cười nhẹ kiểu khách khí của cô.

Chu Húc kiểm tra thư tín của mình xong, chỉ tay về phía sau: “ Xe của bạn sắp đi rồi đấy, mọi người đang đợi bạn.”

“ A quên mất, cám ơn nhé.”

Khương Hồng Thược như trận gió chạy xuyên qua vườn, qua mái hiên cong cổ tích, tới sân trường, nơi đó có chiếc xe lớn đang đỗ, giáo viên dẫn đội đứng ở cửa xe thấp tha thấp thỏm chờ đợi, nhìn thấy cô vội vẫy tay tới đón.

Chiếc khách lớn khởi động, rời khỏi trường.

Chu Húc hít một hơi không khí còn để lại hương thơm trên người Khương Hồng Thược, mắt thì nheo lại suy ngẫm.

Thư tới từ Sơn Hải.

Bạn học cũ à?

Trong thành phố nhỏ cách tây nam Thành Đô 200 ki-lô-mét, lễ hội nghệ thuật Nhất Trung mà người người trông ngóng rốt cuộc cũng bắt đầu.

Biểu diễn tổ chức ở sảnh bảo cáo, đủ cho năm thứ nhất và thứ hai, năm thứ ba không tham gia loại tiết mục này.

Sân khấu đã bố trí xong từ mấy ngày trước, phía hội học sinh phối hợp giáo viên chỉ đạo, kết vòng hoa lớn quanh sân khấu, nghe nói là mang thẳng từ vườn của nhà chuyên trồng hoa, toàn là hoa tươi, hơi bị sang. Không giống phông chỉ dùng giấy màu dán và cắt chữ làm biểu ngữ, sân khấu cao cấp hơn nhiều.

Gọi là dạ tiệc tất nhiên biểu diễn vào buổi tối rồi, chương trình 7 giờ 30 bắt đầu, đủ thời gian cho học sinh tan học xong đi ăn cơm rồi tới. Khi thời gian tổ chức được công bố, đám học sinh khóc lóc rầm trời, đứa nào cũng chỉ mong lễ hội tổ chức vào thời gian học, tốt nhất là sáng biểu diễn chưa xong, chiều tiếp tục, được chơi nguyên ngày.

Sắp Tết Dương Lịch rồi, chẳng đứa học sinh nào tập trung vào ôn tập buổi tối nữa, nên lấy quãng thời gian này ra để tổ chức tiết mục được nhà trường tính chán rồi.

Dạ tiệc nghệ thuật của Nhất Trung tổ chức rất long trọng, có cả phóng viên đài truyền hình Sơn Hải, sẽ ghi hình toàn bộ, phó thị trưởng Trương Vĩnh Xuân đến tham gia, còn là người phát biểu mở màn, tán dương truyền thống tốt đẹp tổ chức dạ tiệc nghệ thuật hàng năm của Nhất Trung.

May là tối rồi, nên vị phó thị trưởng này phát biểu không dông dài, chỉ ba phút đã kết thúc, nên được học sinh vỗ tay rầm trời.

Ngày cả trường trông đợi tới rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận