Trùng Nhiên

Chương 344: Phong ấn mãi mãi.

Thư viện của Thập Trung khá rộng, nhưng không gian đọc sách thì nhỏ, thường chỉ vừa vặn đặt những cái bàn cho hai tới bốn người dùng. Bàn đặt xen kẽ giữa giá sách lớn, yên tĩnh lại khuất tầm nhìn, đúng là nơi hẹn hò lý tưởng trong trường … À, tất nhiên là cả học tập.

Khương Hồng Thược vừa lật xem sách vừa nói: “ Cậu giỏi quá nhỉ, nhanh như thế đã có bạn mới, còn là mỹ nữ, lại đi ăn với nhau.”

“ Tình cờ thôi mà.”

- Tần Thiên nổi tiếng lắm đấy, cô ấy thực sự yêu thích vũ đạo. Đó là một đam mê không xen lẫn tạp chất nào, hư vinh và kiêu ngạo được rửa sạch bằng hồ hôi của cô ấy rồi, mình xem vũ đạo của cô ấy, tới cảnh giới rất cao, không có tâm cảnh tương ứng không đạt tới được.”

“ Bạn đã nói thề thì chắc là vậy rồi. “ Trình Nhiên chưa xem Tần Thiên biểu diễn nên chẳng có gì để bình luận:

“ Nói ra thì mình phải cám ơn cô ấy. “ Khương Hồng Thược đột ngột nói:

“ Cám ơn cái gì?”

“ Thì cám ơn cô ấy rảnh rỗi mời con heo cậu ăn, tiết kiệm được không ít tiền của mình.”

“ ... “ Trình Nhiên gõ gõ bàn, trịnh trọng nói: “ Câu cuối ý gì thế, định sau này không dẫn mình đi ăn nữa à?”

“ Không có tiền.”

“ Vậy để mình mời.”

“ Phải xem tâm tình đã. “ Khương Hồng Thược cúi gằm mặt xem sạch, nhưng vẫn cảm nhận được hai mắt Trình Nhiên chằm chằm nhìn mình, lỗ tai đỏ lên:

Trình Nhiên thuận tay lấy cuốn sách mở ra xem: “ Được rồi, không phải muốn cùng mình trao đổi à, gặp phải khó khăn gì?”

“ Mình nói thế cho cậu có mặt mũi với con gái nhà người ta thôi. “ Khương Hồng Thược chỉ ba cuối sách "Nguyên lý ắc quy", "Tóm lược pin Li-ion" và "Nghiên cứu pin Li-ion", chun mũi trêu ghẹo: “ Nếu trong vòng ba ngày mà cậu xem hết số sách này, tiểu nữ tử thỉnh giáo ngài.”

Trình nhiên mỉm cười lật cuốn sách lơ đễnh xem: “ Không cần ba ngày, mình có thể trả lời ngay. Nếu các bạn muốn tìm loại vật liệu tương đối ổn định không khác gì leo cây tìm cá, silic đúng là có dung lượng cao hơn cacbon, nhưng vật liệu silic sẽ bành trướng nghiêm trọng, tạo thành tổn thất dung lượng. Hay là thử vật liệu kết hợp giữa Cacbon - Silic xem.”

1992 pin lithium mới phát minh thành công, khiến các thiết bị như máy điện thoại di động, máy tính sách tách giảm thiểu đáng kể về trọng lượng và kích cỡ, nhưng ở lĩnh vực tương quan, vẫn còn ở giai đoạn khởi đầu.

Tương lai hãng xe hơi tên Tesla bằng vào kỹ thuật pin mà độc bá thiên hạ, vật liệu cực âm họ dùng là kết hợp silic và các bon.

Đó là kết quả trải qua vô số luận chứng khoa học mới có, từ lý thuyết tới ứng dụng thực tiễn xa vời vợi. Tesla tốn nhiều năm mới có thể đưa vào thương mại hóa, nhưng đám học sinh Khương Hồng Thược chỉ cần tìm phương án khả thi thôi, đủ ứng phó với hạng mục của họ là được.

Khương Hồng Thược mắt sáng rực rỡ, như nắng xé toạc mây đen, cảm giác một lời đánh thức người trong mộng, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ hơn lại ngần ngừ: “ Sao cậu biết cái này?”

Đề tài mà bọn họ theo đuổi liên quan tới kỹ thuật đi đầu, ở trong lĩnh vực cao trung, nếu đội ngũ Thập Trung có đột phá tìm ra hướng đi mới, chắc chắn sẽ nắm hạng nhất.

Tương ứng, đây là đề tài rất khó, tính khiêu chiến cực cao.

Vì đề tài này mà bọn họ tập trung học sinh giỏi nhất ở phương diện này, huấn luyện đột kích một tháng, tuy thời gian tập huấn mới trôi qua một nửa, nhưng tri thức tương quan của họ tăng mạnh, dứt khoát vượt qua phạm trù học sinh phổ thông, đây là nội dung có khi học sinh đại học cũng chưa nghe nói.

Nên cô nghi hoặc, Trình Nhiên thực sự hiểu ý không, hay chỉ nói bừa.

Dáng vẻ Khương Hồng Thược lúc này rất đáng yêu, Trình Nhiên thực sự muốn đưa tay ra bẹo má cô một cái: “ Phục Long sản xuất nhiều thiết bị viễn thông tiện mang theo người, ngoài thị trường không mua được pin, đi đặt thì chi phí cao, nên phải tự mình nghiên cứu, đồ nhà làm mà, mình lạ gì.”

“ Vậy là ăn gian.”

“ Vậy bạn tra tư liệu có tính là ăn gian không? Mình chỉ nói phương hướng giải quyết khó khăn, còn nghiên cứu, kết luận, dẫn chứng chứng mình thì các bạn tự làm mà.”

Dù Trình Nhiên nói vậy, nhưng cô hiểu rất rõ, nghiên cứu của bọn họ đã tới giới hạn, dù đây chỉ là gợi ý thôi, nhưng giúp bọn họ một việc lớn, khiến đề tài không tiếp tục được có hướng đi khởi động lại, Khương Hồng Thược vui vẻ hơn: “ Tính công cho cậu.”

“ Vậy báo đáp thế nào? “ Trình Nhiên hơi nhoài người tới, câu hỏi này có hàm ý:

“ Báo đáp à? “ Khương Hồng Thược ngẫm nghĩ mở cặp sách ra, lấy cái gói giấy bọc cẩn thận, mở hai lớp lấy ba cái bánh bích quy chocolate đặt lên bàn, tỏ ra hết sức đáng thương nói: “ Que năng lượng cuối cùng của mình đấy, cho cậu. “

Câu nói này kết hợp với bộ dạng kia khiến Trình Nhiên sao cảm thấy mình như cường hào ác bá bóc lột người ở. Chút đồ ăn vặt được Khương Hồng Thược bọc gói cẩn thận này hẳn là để cô bổ sung năng lượng vào lúc học tập vất vả, thậm chí là cơm trưa của cô.

Đằng sau hào quang chói mắt của cô là nghị lực và nỗ lực người ngoài khó tưởng tượng được.

“ Bạn thực sự coi mình là lợn đấy à?”

“ Không muốn thì trả đây. “ Khương Hồng Thược đưa tay ra cướp:

Trình Nhiên mở gói giấy bóng, cắn một miếng, đưa cho cô nửa còn lại: “ Cho bạn đấy, đứng khách khí.”

Khương Hồng Thược nhận lấy, xoay cái bánh lại, cắn ở đầu chưa bị Trình Nhiên ăn, chỉ để lại đoạn ở giữa, sau đó đặt vào tay Trình Nhiên, mặt có chút đắc ý.

Sau đó mắt cô đột nhiên mở lớn, nhớ ra cái gì đó vội vươn tay cướp lại, nhưng muộn rồi, Trình Nhiên bỏ tọt miếng bánh còn lại vào miệng, còn cố tình nhai rào rào.

Khương Hồng Thược mặt như lửa đốt, cùng Trình Nhiên trừng mắt nhìn nhau.

Ngoài cửa sổ bao phủ bởi dây trường xuân, ánh sáng qua kính lọc sáng chiếu vào, thư viện đơn giản nhỏ bé chứng kiến vô số quãng thời gian, lần nữa cắt cảnh nhỏ đó ra, phong ấn vĩnh viễn.

Chuyện đến buổi chiều trở nên có chút không tầm thường, buổi trưa Khương Hồng Thược và học sinh chuyển trường Trình Nhiên cùng đi tới thư viện, sự kiện này khiến vài vòng tròn chú ý và ngẫm nghĩ.

Suy nghĩ đầu tiên của mọi người là, đứa học sinh chuyển trường đó là ai vậy?

Chiều Khương Hồng Thược và Trình Nhiên cùng về lớp học, nhưng giữa đường thì bị người ta dắt đi mất, Trình Nhiên một mình trở về lớp, nhìn thấy ngồi bên cạnh Trương Bình là Vũ Hân bạn cùng bàn của Khương Hồng Thược, cũng là cô gái chướng mắt với y nhất.

Vây xung quanh họ có người tương đối quen với Trình Nhiên, từng ăn cơm mấy lần, nghe Vũ Hân và Trương Bình nói chuyện với nhau, mặt đầy vẻ khó tin.

Đợi chính chủ về, mọi người tách ra, ánh mắt cổ quái, Vũ Hân ngồi im tại chỗ, khoanh tay trước ngực, như thẩm phán tra hỏi: “ Trình Nhiên, cậu nói đi, cậu và Hồng Thược có quan hệ gì?”

Trương Bình ho khẽ một tiếng, cảm thấy ngữ khí nữ sinh kia hơi quá, uyển chuyển nói: “ Trình Nhiên, giờ cậu nên nói rồi chứ, cậu và Khương Hồng Thược là sao vậy?”

“ Tôi và Khương Hồng Thược trước kia là bạn cùng trường ở Sơn Hải.” Trình Nhiên không chấp đám tiểu nữ sinh này, thực sự mà đi chấp vặt thì y bị Diêu Bối Bối làm tức thổ huyết lâu rồi:

Nhắc mới nhớ.

Thật nhớ cô bé đanh đá đó.

Cả đám "à" một tiếng, vỡ lẽ, xem ra chuyện có lời giải thích hợp lý rồi.

Hách Dịch vung tay bợp đầu Trương Bình một phát, người khác cũng tranh thủ gõ đầu hắn bỏ đi, vừa rồi tên này miêu tả hiện trường cứ như phim vậy, làm người ta tưởng hai người đó có quan hệ bí mật gì không rõ ràng gì đó. Té ra là bạn cũ, thậm chí có thể nói là đồng hương, cả cái Thập Trung này có được mấy học sinh từ Sơn Hải chuyển đến? Đoán chừng chỉ có hai người họ thôi, không thân thiết mới lạ.

Té ra may mắn từng học cùng trường, Vũ Hân liếc xéo Trình Nhiên, chẳng trách hôm đó cậu ta trực tiếp đi tới chỗ Khương Hồng Thược ngồi xuống, ra là có quan hệ này.

Cô vẫn khó chịu, Khương Hồng Thược chỉ có thể cùng mình tới thư viện xem sách, bọn họ cùng một đội, Trình Nhiên là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận