Trùng Nhiên

Chương 670: Thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ. (3)

Trương Minh từ phòng học của hội giao lưu tin tức tuyển sinh Thanh Hoa của Thập Trung đi ra, kiếm chỗ châm điếu thuốc, là tổ trưởng tổ tuyển sinh của Thanh Hoa, hôm qua Trương Minh dẫn tổ tuyển sinh tới Thành Đô, tiếp theo đó là tổ chức loạt hoạt động tuyên truyền.

Năm nay Thanh Hoa hành động mạnh mẽ hơn trước kia nhiều, Bắc Đại ở phương diện này chậm chạp, vẫn còn dừng ở việc dựa vào sức ảnh hưởng quá khứ để thu hút nguồn học sinh ưu tú các nơi, không biết rằng Thanh Hoa đã thành lập mấy chục tổ tuyển sinh, tới các thành phố lớn tích cực dùng các loại phương tiện truyền thông, tiếp thị bản thân.

Mặc dù Bắc Đại có chậm, nhưng cao điểm chiến lược như Thập Trung, ban tuyển sinh không bỏ qua, phía Bắc Đại đã tới Thập Trung từ hai ngày trước, cùng mấy chục học sinh ưu tú tổ chức buổi tọa đàm.

Thanh Hoa chậm hơn Bắc Đại mất hai ngày, nhưng tổ tuyển sinh của họ đã thông qua truyền thông để phát tin tuyển sinh, vì thế không chỉ Thập Trung, mà nhắm vào toàn bộ học sinh mũi nhọn ở các trường khác toàn tỉnh Tứ Xuyên.

Trước kia tư duy hai trường chỉ giới hạn ở mấy trước học top đầu, bây giờ Thanh Hoa giăng lưới rộng hơn, dù là trong lưới có khi chỉ một hai con cá, nhưng chỉ cần cần cù, có thể giành ưu thế trong cuộc đại chiến tuyển sinh này, đánh Bắc Đại trở tay không kịp.

Điều khiến Trương Minh có lòng tin không phải chỉ ở đó, mà là Thanh Hoa hỗ trợ tổ tuyển sinh cực kỳ bạo tay, không như Bắc Đại ở sát vách, kinh phí hữu hạn, phải ở trong nhà chiêu đãi, điều kiện tồi tệ, ga trải giường kéo một cái là bụi mù mịt.

Còn Thanh Hoa bọn họ, toàn bộ tổ tuyển sinh ở trong nhà khách Hoa Tây Thiên Sứ, bao nguyên một phòng hội nghị để tiếp học sinh các nơi tới xin tư vấn.

Trước khi được phái đi, tổ chiêu sinh được huấn luyện chuyên môn, kỹ xảo giao tiếp, hay học xử lý vấn đề theo các tình huống từng phát sinh trước kia, còn đọc lượng lớn tư liệu học sinh do các trường gửi tới. Trương Minh nhận được lời dặn dò của vị chủ nhiệm khoa thông tin, chú ý tới học sinh tên Trình Nhiên ở Thập Trung, đó là con trai của tổng giám đốc công ty viễn thông có tiếng Phục Long, tốt nhất là tẩy não đối phương đưa tới Thanh Hoa, không để Bắc Đại giành trước.

Trương Minh xem qua tài liệu rồi, thành tích tổng thể khá lắm, lần kiểm tra gần nhất đứng thứ 5 toàn trường, thành tích là điều kiện tiên quyết, không đạt thì những cái khác vô nghĩa.

Đối với học sinh ưu tú nhất, hai bên đàm phán, phía trường học ở thế yếu hơn. Song học sinh có điều kiện ấy không nhiều, một tỉnh chỉ có vài ba người, đại bộ phận phải nhìn sắc mặt tổ chiêu sinh, mong được một lời hứa.

Giáo viên trong trường chủ động đánh tiếng rồi, Trương Minh tất nhiên đích thân ra tay gặp Trình Nhiên, trong thâm tâm hắn không coi Trình Nhiên thuộc top ưu tú nhất để nhận biệt đãi, thế nên đối phương muốn vào Thanh Hoa phải thể hiện hết bản lĩnh ra.

Ấy vậy mà thực tế cuộc gặp khác hẳn, đối phương không hề khẩn trương hay rụt rè, thậm chí còn chủ động đưa ra điều kiện, hỏi Thanh Hoa có đáp ứng được không?

Thú vị thật, quả nhiên là đặc biệt.

Liên tưởng tới bối cảnh đối phương, có cha là nhà tổng giám đốc xí nghiệp dân doanh đứng thứ hai trong tỉnh, long đầu lão đại trong sản nghiệp thông tin, với xuất thân như vậy, người ta tự tin là có lý do.

Thế thì sao nào, Trương Minh thấy Trình Nhiên không tham gia các cuộc thi học sinh giỏi, không được bình chọn học sinh ưu tú tỉnh, cũng không có bất kỳ giải thưởng nào, chỉ có thành tích học không tệ thôi, nếu không tính yếu tố gia đình thì không phải học sinh quá nổi bật.

Nhưng khi hắn đưa ra điều kiện cộng thêm 50 điểm, tự do chuyển chuyên ngành, đối phương chưa đồng ý ngay.

Trương Minh và giáo viên khác trong tổ hoài nghi phải chăng Bắc Đại đã đi trước một bước? Cho nên thăm dò tương lai Trình Nhiên muốn phát triển theo phương hướng nào, nếu Bắc Đại đã hứa hẹn trước, không bằng nói ra chúng ta cùng tham khảo, phía Bắc Đại toàn là đám khoa xã hội, mồm mép khéo lắm, đừng để bị lừa.

Nhưng Trình Nhiên đáp chưa nghĩ kỹ, cần thêm thời gian.

Trương Minh và tổ chiêu sinh tiếc nuối, hắn ít nhiều nghe được vài chuyện từ giới học thuật về sự cố Phục Long gặp phải ở Mỹ, giờ đang liên hợp với các trường học tự nghiên cứu, Thanh Hoa cũng trong số đó, thế nên phía trường học mới đánh tiếng muốn đưa Trình Nhiên về Thanh Hoa.

Chuyện này liên quan tới rất nhiều yếu tố, không tiện nói ra.

Bỏ đi bối cảnh đằng sau đó, học sinh Thập Trung được Trương Minh nhìn trúng là Chu Húc cơ.

Nói ra thì bọn họ theo dõi sát học sinh các trường top đầu từ năm thứ hai, vốn khóa chặt nữ sinh tên Khương Hồng Thược cơ, tiếc là nửa học kỳ sau năm ba, nữ sinh này bị đại học London lấy mất rồi. Bọn họ chuyển sang Chu Húc, thành tích suốt ba năm học không thứ nhất thì thứ hai, rất có khả năng thành trạng nguyên cao khảo của tỉnh Tứ Xuyên, các loại giải thưởng có không ít, đối phương có tư cách tuyển thẳng, nhưng đã từ chối.

Vì thế bọn họ tập trung hết tinh lực thuyết phục Chu Húc, hứa tạo điều kiện tốt nhất cho hắn, bao gồm cả chọn khoa, không giới hạn như tuyển thẳng.

Không ngờ Chu Húc hỏi :" Em muốn hỏi Trình Nhiên có thi vào Thanh Hoa không? Cậu ấy chọn chuyên ngành gì, các thầy có thể tiết lộ được không?"

Trương Minh đang ghi chép khựng lại, chúng mày bày cái trò gì thế?

Tổ trưởng tổ tuyển sinh Bắc Đại tên là Hạ Phóng Ông, sau khi kết thục hoạt động tư vấn tuyển sinh ở Thập Trung chuẩn bị rời đi mới biết phía Thanh Hoa mở rộng phạm phi tuyển sinh toàn bộ các trường cao trung trọng điểm trong tỉnh, điều này khiến tổ tuyển sinh Bắc Đại rất áp lực, công tác tuyển sinh năm nay khả năng gặp bất lợi lớn rồi.

Nhưng giờ đây là người dẫn đội tới Thập Trung, điều hắn suy tính không phải là vấn đề chiến lược, mà là thu hoạch trước mắt, cho tới hôm qua, đã có 30 học sinh ký giao kết với họ, chọn Bắc Đại là nguyện vọng duy nhất, bọn họ sẽ được cộng điểm ở mức khác nhau. Cũng có một số học sinh dao động, trong đó có Trình Nhiên, Hạ Phóng Ông thậm chí cho học sinh này tự do lựa chọn giáo viên chỉ đạo học thuật, học sinh này vẫn không tỏ thái độ dứt khoát.

Hạ Phóng Ông vì thế còn trực tiếp gọi điện thoại cho cha mẹ học sinh này, hẹn gặp mặt, ai ngờ cả hai đều là người làm ăn, bận rộn không ở nhà, một người thì xin lỗi, người thì biểu thị con mình rất có chủ kiến, phải nghe ý nguyện của nó.

Cái nhà này thật đúng là ...

Hạ Phóng Ông lần đầu gặp phải phụ huynh như vậy, bọn họ ở Thành Đô chỉ ba ngày thôi, kinh phí ít, điều kiện kém, phải tranh thủ, không đợi được. Trước kia nghe nói là người Bắc Đại tìm, không cần biết cha mẹ học sinh làm gì, đều bỏ hết công việc tới gặp mặt, thương lượng tương lai, kết quả hai người này hay quá rồi, bận không thu xếp được thời gian, nếu không phải không muốn đẩy người sang đối thủ cạnh tranh thì hắn đã không khách khí nói, tưởng Phục Long thì ghê gớm lắm à?

Còn bảo nghe ý nguyện của nó, nếu xử lý được rồi tôi cần gì liên hệ với phụ huynh nữa.

Cuối cùng trước khi lên máy bay Hạ Phóng Ông gọi điện cho phụ huynh đối phương lần nữa, gọi cho Từ Lan, hắn nghĩ Trình Phi Dương là tổng giám đốc Phục Long, mình đại biểu Bắc Đại, hai bên cùng cứng rắn, làm căng thẳng không tốt, nói chuyện nữ giới dễ thuyết phục hơn, kết quả gọi tới thì một giọng nữ nói, giám đốc Từ đang họp, xin đợi một chút sẽ gọi lại sau.

Hắn cúp điện thoại lên máy bay, nghĩ lần sau gặp mặt khả năng là cao khảo kết thúc, đánh giá nguyện vọng rồi đại chiến lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận