Trùng Nhiên

Chương 482: Ngày càng thú vị.

Trình Nhiên về nhà cũng không có thời gian để mà lo lắng tới bữa cơm ở nhà Khương Hồng Thược, y còn đống bài tập cao như núi đang đợi. Hôm nay đi chơi, đêm phải thức khuya làm bài bù lại, làm bài tới tận 3 giờ sáng mới đi ngủ, sáng 6 giờ vẫn dậy tập thể dục lại làm bài, chỉ ngủ có 3 tiếng, vậy mà thân thể trẻ trung này gần như không cảm thấy mệt mỏi là gì.

Kết quả Trình Nhiên đang xử lý đống bài tập thì nhận được điện thoại của La Duy, chủ yếu là thảo luận chuyện chơi game.

“ A, nói như thế là không có quá nhiều mánh lới hả? …. Dù sao Age of Empire và Starcarft, Warcarft khác nhau, hai cái sau thì càng chú trọng vào chiến thuật, Đế Chế càng nghiên về tích lũy chiến lược hơn, cần tỉ mỉ điều phối tài nguyên, tôi không đánh được Thư Kiệt Tây là vì tính cách của cậu ấy tỉ mỉ hơn.” La Duy nghe Trình Nhiên phân tích thì ngộ ra:

Trình Nhiên gật đầu:” Cũng gần như thế, không có chiến thuật vô địch, chỉ có kinh tế vô địch. Có kinh tế thì cậu muốn chơi chiến thuật gì cũng không sao, Đế Chế thì mỗi thời kỳ cần cố gắng bớt phạm sai lầm và tích lũy, các loại binh chủng mất cần bằng lớn, phối hợp nhiều loại binh chủng có thể bù đắp lại mất cân bằng này, cho nên chiến lược thành trọng điểm của cho chơi này. Muốn dựa vào kỷ xảo thao tác đánh quốc gia khác thì ở cấp cao thủ khỏi nghĩ tới, cuối cùng vẫn là ở cấp bố cục.”

“ Rất có tính khái quát đấy, lần sau không chơi Đế Chế với cậu ta nữa.”

“ Còn có cách khác, chơi Starcraft trước, đánh vài vài cho cậu ta nóng máu lên, đến khi chơi Đế Chế, cậu ta không bình tâm tỉ mỉ điều phối tài nguyên nữa, cơ hội của cậu cao hơn, dù sao cậu có ưu thế về thao tác hơn Thư Kiệt Tây mà.”

“ Cậu đúng là gian xảo, ha ha, lần sau tôi theo phe cậu cho an toàn. “ La Duy chuyển chủ đề: “ Mai ăn cơm ở nhà Hồng Thược, cô ấy chúng mời cậu đúng không? ... Tôi vừa mới biết là lần này sẽ có nhiều người lắm đấy. Biết Lạc Khang, tổng giám đốc của công ty Tây Ngạn không, cháu ông ta Lạc Khâm ở Úc về cũng tới. Còn có Cao Lâm học đại học ở Đức, cha hắn là Cao Tụ Hiền, chủ nhiệm ban nội chính thành ủy, quan hệ với nhà Hồng Thược tốt lắm. Còn có Ngụy Vi Thanh, mẹ tôi từ nhỏ cứ lấy anh ta ra làm gương, lớn hơn chúng ta vài tuổi, trước kia học bên Nhị Thập Thất Trung, ghê gớm lắm, giờ năm thứ ba đại học ...”

Trình Nhiên hơi nhíu mày, vốn nghĩ là bữa cơm gia đình với vài người bạn thân thiết như đám La Duy, Tô Hồng Đậu, không ngờ lại nhiều nhân vật có vẻ không tầm thương như vậy.

La Duy có hơi ngần ngừ: “ Trình Nhiên, trước kia bọn tôi có loáng thoáng nghe được tin đồn, chỉ là nguồn gốc không xác định, mà nghĩ cũng không có khả năng lắm, nên mọi người không tin.”

Đây chính là lợi ích của mạng lưới giao thiệp, mặc dù ở chuyện xã giao, Trình Nhiên không kém, nhưng chỉ là ứng phó thôi, chứ nói gây dựng các mối quan hệ, y thực sự không giỏi: “ Ừ, tin đồn gì thế?”

“ Tôi nhắc trước nhé, Hồng Thược và cha cô ấy vốn ở Sơn Hải đang yên lành, năm đó mẹ cô ấy rất có khả năng điều tới phía nam, nhưng cuối cùng là điều lên tỉnh ... Sau đó mới xác định chuyện Hồng Thược tới Thập Trung học, bọn tôi rất vui vẻ, mọi người có thể học cùng trường, tất nhiên là tốt ... Cơ mà nghe nói mẹ cô ấy vì cô ấy nên mới điều tới, muốn Hồng Thược tới Thành Đô học, tự mình trông coi, vì cô ấy ở Sơn Hải dính vào chuyện gì đó. “ La Duy nói rất kịch tính: “ Thấy bảo thiếu chút nữa gặp nguy hiểm, là chuyện gì thì Hồng Thược không nói, hôm đấy bọn tôi ở nhà cô ấy nói chuyện, đang hỏi chuyện này thì mẹ cô ấy cắt ngang, xem ra có vẻ rất để bụng. Cậu ở Sơn Hải có biết gì không?”

Chuyện này Trình Nhiên sao có thể kể được, nói qua loa là mình không biết thôi.

“ Không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, ăn bữa cơm thôi mà phải không ... Tóm lại là, mai gặp nhau. “ Xem ra La Duy lo lắng cho bữa cơm ngày mai nên tìm người chia sẻ:

Cúp điện thoại.

Trình Nhiên nhìn đống bài tập dang dở trên bàn, biết sau cuộc điện thoại này chẳng còn bình tâm mà làm bài được nữa rồi.

Không ngờ chuyện đó để lại hậu quả lâu dài như vậy, mà nói ra cũng thông cảm được thôi, đặt vào vị trí của mình, đừng nói là khiến con mình gặp nguy hiểm, cha mẹ còn chẳng muốn cho con cái chơi với người bạn có thành tích kém nữa là.

Nói cho cùng vẫn là tiệc Hồng Môn.

Hai hàng biệt thự nhỏ tinh xảo xây dựng theo lối cổ, bố trí dọc hai bên khúc quanh u nhã của Hoàn Hoa Khê thấp thoáng ánh đèn, nhìn xa người ta cảm giác xuyên không về quá khứ.

Hoán Hoa Khê ở khu vực này lại một khoảng đất trũng rộng rãi, tạo thành một cái hồ nhỏ, nước trong xanh. Ở nơi này trồng nhiều loại phù dung, phù dung mọc trên mặt đất thì gọi là mộc phù dung, mọc dưới nước gọi là thủy phù dung, ngoài ra còn có cái tên nữa là tố hà, cũng là loại hoa sen.

Nghe nói vì năm xưa hoàng đế Hậu Thục là Mạnh Sưởng có phi tử tên Hoa Nhị phu nhân, một trong tứ đại tài nữ đất Thục, nàng rất thích phù dung. Vì thế Mạnh Sưởng sai toàn thành trồng các loại phù dung, từ đó Thành Đô cũng có tên là thành Phù Dung.

Chỉ tiếc giờ là mùa đông, không thấy cảnh phù dung khoe sắc, chỉ có những chiếc lá xanh, tô điểm cảnh sắc những biệt thử tường trắng.

Trần Tuệ Nghiên bê một đĩa hoa quả vừa rửa xong ra đặt lên bàn: “ Xong việc, toàn bộ chuyện chúng ta cần là chuẩn bị ít hoa quả cho khách thôi, thế có phải là nhẹ nhàng hơn không nào.”

Khương Vi Cầm lấy một quả nho: “ Vốn chúng ta có thể tự làm, cần gì làm phiền tới người khác.”

“ Thôi đi, bằng vào tài nghệ của cô và Tĩnh Bình à, chậc chậc .... Tôi nghĩ cho khách khứa hôm nay mà thôi. “ Trần Tuệ Nghiên thả mình ngồi xuống sô pha: “ Cô sợ người ta nói cô xa hoa à, không tốn kém gì hết, đầu bếp Triệu là bạn cũ của tôi, hôm nay anh ấy nghỉ ngơi, không làm việc. Bình thường á, cô bỏ bao nhiêu tiền ra cũng không mời được anh ấy đâu, dù cô có là ông trời, người ta cũng không khom lưng với quyền quý. Bếp trưởng khách sạn Ngân Hạnh đấy, cao giá lắm, món ăn ở đó vì sao lên tới cả vạn, là vì qua tay anh ấy .... Hôm nay anh ấy tới đây là nể mặt tôi, vì bạn bè mới tới thôi.”

“ Thế diện cô lớn quá nhỉ? “ Khương Vi Cầm nguýt một cái: “ Chẳng qua ngã gục dưới váy cô chứ gì? “

“ Chuyện bình thường, có gì lạ đâu. “ Trần Tuệ Nghiên cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên, nháy mắt với Khương Vi Cầm: “ Lão Lạc , Lão Cao với cả Ngụy Trung Hồng đều là bạn cũ rồi, ăn bữa cơm thôi, vì sao tích cực dẫn bọn nhỏ tới như thế?”

Vẻ mặt Khương Vi Cầm không có chút biến đối nào, thong thả bóc vỏ nho, động tác nhẹ nhàng ưu nhã, nhưng thủ pháp không rườm rà mà dứt khoát gọn gàng, đến khi không còn chút vỏ nào mới cho vào miệng: “ Đều là những đứa ưu tú, để đám Hồng Thược tiếp xúc nhiều một chút, thấy sở trường của người ta, để nhìn lại mình.”

Trần Tuệ Nghiên phì cười: “ Thôi đi Vi Vi, cô nói mấy lý do đường hoàng đó với tôi không ý nghĩa gì đâu, tôi hiểu cô quá mà, tôi thấy, cô muốn trấn áp ai đó thì có. Sao mà có tuổi vẫn cứ như thế, nhớ năm xưa chúng ta còn học đại học, ở hội nghị bình bầu dân chủ, cô khiến cho đám nam sinh á khẩu không nói lên lời, vì đả kích những học sinh sùng bái du học, cô thi lấy điểm cao nhất trường mà không chọn bất kỳ trường nước ngoài nào, lúc nào cũng kiêu ngạo vô cùng, không ai dám tới gần .... báo hại tôi chơi với cô cũng chẳng có nam sinh nào tiếp cận, lãng phí mất mấy năm tuổi trẻ tươi đẹp. Cô ấy à, ghét nhất là đồng loại.”

Khương Vi Cầm dửng dưng: “ Suy đoán thú vị đấy, cô cũng kết hôn đi, sinh đứa con, bớt nghĩ linh tinh.”

Trần Tuệ Nghiên chỉ mặt Khương Vi Cầm: “ Đấy đấy, bị người ta nói trúng tim đen một cái là bắt đầu chua ngoa, lôi chuyện này ra ... Đừng hòng đả kích tôi, quay lại chủ đề, trước kia cô từng nói, ở mỗi độ tuổi sẽ có những cảm xúc mỹ hảo khác nhau, nếu Hồng Thược không trải qua sẽ có thiếu xót, nên cô cho con bé đầy đủ tự do, đúng chứ?”

“ Đúng, giờ tôi vẫn nói thế.”

“ Cô nói thế là vì cô thấy mọi thứ đều nắm trong tay cô mà thôi, nhưng bây giờ chuyện bắt đầu vượt ngoài kiểm soát của cô rồi. Hồng Thược càng ngày càng ưu tú, nó bề ngoài hiền hòa dịu dàng, kỳ thực bên trong cứng rắn không khác gì cô, cô không muốn mẹ con xung đột, chuyển sang đả kích thằng bé kia. Hôm nay cô sở dĩ mời thằng bé đó tới, lại còn mời những đứa bé kia nữa để thằng bé đó biết khó mà lui, lấy lại quyền kiểm soát của cô ... Đó mới là mục đích thực sự của cô.”

“ Cô nói khoa trương quá rồi đấy. “ Khương Vi Cầm làm động tác lấy nho ném Trần Tuệ Nghiên: “ Đa phần đương nhiên là muốn xem bạn bè bên cạnh Hồng Thược thế nào, người đáng tin chắc gì đã là đáng tin. Ví dụ như một người nhìn có vẻ tiết kiệm, kỳ thực là chưa được hưởng thụ xa hoa thế nào thôi; người nhìn như trung thành, chẳng qua vì cái giá phản bội chưa đủ; người nhìn như chính trực, chỉ bởi vì chưa gặp đúng thử thách, có người phạm tội vẫn khăng khăng bản thân là người tốt, vì thói đời đẩy vào đường cùng. Nhưng cuộc đời này nhiều người khó khăn hơn anh, người ta vẫn là người tốt, còn anh lại thay đổi, những kẻ khi gặp khó khăn mà giết người cướp của thì lúc đắc thế cũng là tham quan ô lại, giàu mà bất nhân thôi.”

“ Cho nên bản tính của một người quan trọng hơn biểu hiện bề ngoài của người đó.”

Trần Tuệ Nghiên hiểu rồi, cô bạn này đúng là vẫn sâu sắc hơn mình, trấn áp Trình Nhiên chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn muốn xem xem chàng trai đặc biệt trong lòng con gái mình là thế nào.

Ở trong hoàn cảnh đặc biệt, nói không chừng khơi lên được bản tính thật sự của một người.

Ngày hôm nay càng thú vị rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận