Trùng Nhiên

Chương 750: Chúng tôi rút lui !

Lúc này trong phòng hoạt động của Hội Thiên Hành, mỗi hội nhóm được phép thành lập ở Đại học Trung Nam đều được cấp cho một gian, gian phòng này tất nhiên rất nhỏ, chẳng đủ tổ chức hoạt động gì, chủ yếu làm chỗ liên lạc.

Phòng chỉ kê được hai cái bàn làm việc, một đặt ngang, một đặt dọc kề sát nhau, hai chiếc ghế để khánh tới ngồi làm việc, sau lưng cái bàn phía chính diện là tủ hồ sơ.

Chỉ thế thôi, nếu tổ chức họp tối đa chỉ chứa được bảy người, trong đó 3 người sẽ phải Đứng.

Ngồi đối diện với Vương Tân Bác, Lão Quách là hai sinh viên năm thứ ba, một người nhờ trình độ kỹ thuật cao được lôi kéo vào hội, còn một người tuy không phải là nguyên lão nhưng cũng gia nhập vào giai đoạn ban đầu.

“ ... Nói chung, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, chúng tôi thấy mình không thích hợp với hiệp hội, nên quyết định rút lui.” Sinh viên năm thứ tư tên Tần Xuyên hít một hơi nói ra quyết định cuối cùng:

Lão Quách lòng hết sức nặng nề, nhưng đây cũng là chuyện dự đoán trước được, không níu kéo: “ Được, các anh báo trước một tiếng là đủ rồi, tới tự nguyện đi vui vẻ, chúng tôi tôn trọng ý kiến của các anh.”

“ Chúng tôi sắp bước vào giai đoạn quan trong bình xét lên năm thứ 4, cho nên muốn ổn định một chút. Danh sách thành viên ấy, làm phiền xóa tên tôi đi. “ Đây là người tham gia lúc sáng lập, hắn rất cẩn thận tên Hứa Vĩ Đình áy náy nói: “ Nhờ các cậu nói với Trình Nhiên, không phải tôi không đủ nghĩa khí, mà trong nhà thực sự chọn cho tôi một nơi thực tập vào năm sau rồi, nơi đó rất khắt khe, nếu lý lịch có vấn đề ...”

“ Tôi hiểu, tôi sẽ xóa đi. “ Lão Quách rất dứt khoát, lục lọi đống tài liệu, sau đó xóa tên cả hai người khỏi danh sách ngay trước mặt:

“ Xin lỗi, tôi không muốn như vậy, chúc các cậu may mắn. “ Hai người kia nói xong đứng dậy đi luôn, gần như bỏ chạy:

Ai cũng sợ bị cuộc điều tra của trường làm liên lụy, hôm trước có vài thành viên bị gọi lên ban giáo vụ nói chuyện rồi, dù họ thấy mình không làm gì sai, nhưng khó tránh khỏi lo lắng để lại ấn tượng xấu với trường.

Không thể trách người ta được, bây giờ ở bên ngoài nhắc tới hiệp hội của bọn họ, không có mấy lời tốt đẹp, dưới dư luận lớn như thế, cả những người vẫn ủng hộ Hội Thiên Hành cũng không dám lên tiếng, vì thế dư luận hoàn toàn ngả về một phía.

Huống hồ Hội Thiên Hành đang bị thẩm tra, nhỡ đâu có chuyện gì thật thì sao, dù gì tuy Trình Nhiên có chút danh tiếng, nhưng uy tín chưa đủ.

Thêm hai người này nữa đã có 7 người rút khỏi hội rồi, Vương Tân Bác không khỏi bất an: “ Lão Quách, liệu có ...”

Tuy hắn chưa nói hết đã tự dựng lại, Lão Quách vẫn hiểu ý, lúc này Lão Quách thể hiện sự vững vàng cua người nhiều tuổi nhất phòng, vỗ vỗ vai hắn: “ Yên tâm đi, ở phương diện tài vụ tôi dám khẳng định không có bất kỳ vấn đề gì, nếu bên trên có kẻ muốn lợi dụng tài vụ đả kích chúng ta thì quên đi. Hơn nữa bọn họ vốn không hiểu chúng ta, cho rằng chúng ta muốn chơi đùa, chúng ta làm thế là vì muốn kiếm danh tiếng, hoặc là vì tiền bạc, họ biết gì chứ? Một chút sóng gió thôi mà, tới cũng tốt, xem ai không qua nổi khảo nghiệm.”

“ Đúng thế. “ Vương Tân Bác hít một hơi ưỡn ngực lên, nhớ tới những câu chuyện về Hội Đầu Lâu, về tranh cử Tổng thống Mỹ, về bí mật của thế giới, so với những chuyện đó, thế này đáng là gì:

Những kẻ kia đánh giá thấp Hội Thiên Hành bọn họ rồi.

Cùng lúc ấy giáo viên phụ trách giám sát tài vụ đang ở trong phòng máy, kiểm tra hạng mục thương nghiệp mà Hội Thiên Hành đang làm, Nhiếp Xuyên liền lấy cớ đi nhà xí, sau đó kiếm chỗ vắng vẻ gọi điện cho Trình Nhiên.

Lúc ấy Trình Nhiên đang đi gặp các thành viên cốt cán của Hội Thiên Hành, nói chuyện mặt đối mặt, ổn định tinh thần của họ, chặn lại làn sóng rút lui. Nếu quá nhiều người rời bỏ, kể cả khi qua được phong ba này, tuyển mộ lại cũng rất bất lợi.

“ Lão Tam đã nói ra hạng mục số ba rồi, phía bên kia đã cách ly hắn để thẩm vấn riêng.”

“ Không phải nói chỉ tới kiểm tra sổ sách tài vụ thôi à, lại còn muốn kiểm tra cả hạng mục chúng ta đang làm? Họ làm gì có cái quyền đó? “ Chuyện leo thang ngoài dự liệu của Trình Nhiên, y cũng không khỏi tức giận:

“ Đó là người của Trần Dược phái tới, tên là Lạc Hoa, một người khác tên Trương Hâm Du, hắn chính là kẻ đã bán đứng anh tôi, Trần Dược tới văn phòng anh tôi lấy tất cả mọi thứ rồi, hắn lấy lý do thẩm tra bảo mật để phong tỏa, cả tài liệu nghiên cứu riêng của anh tôi cũng bị giữ. Bọn chúng nhắm vào anh em tôi ... “ Nhiếp Xuyên vừa lo âu và kích động nói, đồng thời cũng áy náy, thấy anh em họ có một phần trách nhiệm đầy Hội Thiên Hành vào tình thế nguy khốn này:

Trình Nhiên day huyệt thái dương, mọi chuyện đột nhiên xấu đi quá nhanh, Hoàng Bối tỏ rõ thái độ bất mãn với bọn họ, Trần Dược thừa cơ nhảy vào, kẻ này đã cho thấy lòng dạ hẹp hòi, dục vọng khống chế quá mạnh của hắn, chỉ cần người không làm theo ý muốn của hắn sẽ bị đả kích, kể cả rời đi rồi không chịu buông tha.

Có vẻ như người này cho rằng anh em Nhiếp Vân, Nhiếp Xuyên chủ đạo hành vi thương nghiệp của Hội Thiên Hành.

Hẳn cũng muốn nhân cơ hội mạnh tay để răn đe người khác không dám rời bỏ tổ hạng mục của hắn.

Với danh tiếng của Tần Dược bây giờ, đả kích một sinh viên, một nhân viên nghiên cứu, thực sự quá dễ.

Hội Thiên Hành mời Nhiếp Xuyên tới kỳ thực chỉ để thu hút nhân tài ra nhập, đội ngũ có phòng công tác riêng, có đăng ký chính quy, nói cách khác đã thành lập công ty trong trường rồi. Đại học Khoa Kỹ không có quyền điều tra hạng mục bọn họ, nghiêm khắc mà nói, bọn họ có thể chống đối, thậm chí kiện cả trường ra tòa.

Nhưng cân nhắc tới quan hệ với Đại học Trung Nam, nếu làm vậy thì quan hệ hai bên sẽ đổ vỡ không cách nào hàn gắn được, sau này Hội Thiên Hành vẫn phải mượn nền tảng của Đại học Nam Trung phát triển, Trình Nhiên đành phải nhún nhường.

Nếu nói về hạng mục tất nhiên không có vấn đề gì, vì mấy hạng mục này đều là việc nhỏ lẻ mà CQ, Liên Chúng và một số cơ cấu của Phục Long đưa ra cho công ty khác gia công thay, đương nhiên đã để công ty ngoài làm, vậy không sợ lộ bí mật.

Nhưng một khi đã cố ý kiếm truyện, muốn tìm ra cái cớ gì đó vin vào không phải là không thể.

Lão Tam mà Nhiếp Xuyên nói tới là Trịnh Hưng, nghiên cứu sinh Đại học Trung Nam, chuyên ngành không phải thiết kế chip, mới đầu có thể nói là chẳng biết chút nào, nhưng Hội Thiên Hành không phải muốn tìm kiếm nhân tài chuyên môn, chuyện này treo quảng cáo tuyển dụng còn nhanh hơn, chuẩn xác hơn.

Thành tựu trong lĩnh vực tương quan không có nghĩa là chuyên ngành của anh, anh có ưu thế trời sinh, ở lĩnh vực chip không có định thức ấy, có quá nhiều nội dung mới mẻ cần nâng cấp và thăm dò, không phải lĩnh vực anh là giáo sư tiến sĩ là có thể xông pha.

Làm cùng một việc, có thiên phú và không có thiên phú là hai khái nghiệm hoàn toàn khác nhau. Không có thiên phú, học chuyên môn ba năm chưa chắc đã có sự gợi mở bằng người ta tự học ba tháng qua sách. Người có thiên phú tư duy ít bị trói buộc hơn, đây là lĩnh vực cần khứu giác nhạy bén trời sinh của thợ săn.

Đó là nguyên do cần Hội Thiên Hành, họ thu hút người không thông qua lời tự quảng cáo mà đợi người có tinh thần khám phá tìm tới.

“ Có biết thêm tình hình phía Lão Tam không? “ Trình Nhiên hỏi, y lo Trần Dược sẽ thông qua chi tiết biết điều họ đang làm hoặc chuẩn bị làm:

“ Chúng ta gặp nhau rồi nói.” Nhiếp Xuyên sợ ra ngoài lâu làm người ta sinh nghi, cúp điện thoại trở về:
Bạn cần đăng nhập để bình luận