Trùng Nhiên

Chương 717: Nó không chỉ học giỏi thôi đâu.

Nói là làm, ngay hôm sau nhóm Trình Nhiên nộp đơn thành lập Hội Thiên Hành.

“ Các em chuẩn bị thành lập câu lạc bộ mới à? “ Thạch Gia Huân nhìn mấy sinh viên trong lớp đưa đơn xin phép lên, hắn xác nhận lại lần nữa, trong danh sách năm người ký tên, trừ 4 đứa sinh viên phòng 409 còn có Triệu Vệ Cật năm thứ 2.

Năm thứ hai mà góp vui cái gì chứ?

Thạch Gia Huân vừa đau đầu vừa bất ngờ nhìn đơn xin phép, còn cả đám sinh viên thì nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn làm giáo viên chỉ đạo cho hiệp hội mới thành lập: “ Có sớm quá không, hiệp hội hoạt động đương nhiên không thể phủ nhận là có ý nghĩa của nó, nhưng mà nhiệm vụ học tập của các em không nhỏ, lại còn phải lãnh đạo quản lý.”

Ánh mắt của năm đứa học sinh nhìn hắn càng thêm tha thiết.

Đó là cái ánh mắt kiểu, thầy làm được mà, bọn em tin tưởng thầy.

Mẹ nó, vì sao nhìn tôi với ánh mắt đó?

Từ lúc khai giảng tới giờ, chỉ đạo viên của lớp rất hiền hòa, lớp học chăm chỉ, Trình Nhiên không thuộc loại lớp trưởng tích cực tổ chức hoạt động này hoạt động kia, nhưng lại rất được lòng cả lớp, nên cơ bản lớp học vẫn đâu vào đó, không có sự cố gì. Thạch Gia Huân rất hài lòng với trạng thái này, rất sợ đả kích tới tính tích cực của đám phần tử hạch tâm này, nhưng không đánh giá cao hành vi bọn họ mới năm thứ nhất đã tổ chức hiệp hội sinh viên.

Hắn đang do dự thì tên Trình Nhiên vạn ác đó lên tiếng: “ Thầy Thạch, bọn em biết trong toàn bộ số chỉ đạo viên thì thầy là người tiến bộ cởi mở nhất, nói thật là bọn em coi thầy như anh cả trong nhà. Tin rằng hiệp hội của bọn em dưới sự lãnh đạo của thầy sẽ vô cùng ưu tú, hơn nữa thân là thành viên hạch tâm, bọn em càng nỗ lực hơn, nếu học tập đi xuống, thầy cứ lấy lời này của bọn em ra làm bằng chứng.”

“ Vâng, đúng ạ .” Lão Quách, Đại Tiểu Duy gật đầu như bổ củi, nói đùa, thân là thành viên hạch tâm của Hội Thiên Hành, ưu tú là nhiệm vụ hàng đầu, sau này dựng lên hiệp hội, thành tích của bọn họ cũng phải đi lên, không làm sao so được với nhà Rothschild ?

Thạch Gia Huân dùng anh mắt nhìn đám tiểu huynh đệ, có quan tâm, có kỳ vọng, chân thành nói: “ Mọi người đều biết, tôi rất tôn trọng học sinh của mình, tôi cho rằng, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập, cũng cần có hoạt động tập thể trong trường một cách phù hợp. Mặc dù lấy kinh nghiệm cá nhân của tôi ra mà nói, câu lạc bộ rồi hội nhóm gì thì cũng như nhau thôi, chỉ đến thế, nhưng với các em, cảm thụ về thứ có được rất có thể khác tôi. Thôi được, trước khi đồng ý, tôi phải tìm hiểu về hiệp hội các em muốn thành lập, đưa báo cáo lên xem nào ...”

Trình Nhiên liền đưa bản kế hoạch hoạt động lên.

“ Tính chất hiệp hội là học thuật? “ Thạch Gia Huân vừa xem qua đã ngạc nhiên: “ Các em định đóng cửa nghiên cứu học thuật à?”

Đại Duy mặt thật như đếm nói: “ Vâng ạ, không chỉ nghiên cứu vi tính, còn có liên quan tới lĩnh vực khoa học khác, chủ yếu là phải xem điều kiện ạ, bây giờ chủ yếu là ở mảng máy vi tính, thế nên cũng giúp ích cho học tập.”

Thạch Gia Huân không nghi ngờ gì, gật gù: “ Ừ, nếu lấy thân phận sinh viên khoa vi tính để phổ cập tri thức máy tính cho mọi người thì đây đúng là hoạt động có ý nghĩa lại có lợi cho học tập ... Cái tên hội Thiên Hành là sao?”

Trình Nhiên trang trọng đáp: “ Bắt nguồn từ Kinh Dịch, chính là câu, Thiên hạnh kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức.” Nghĩa là Sự vận chuyển của trời đất luôn mạnh mẽ hông ngơi nghỉ, người quân tử cũng theo trời mà tự cường không nghỉ.

Lão Quách nghiêm nghị bổ xung: “ Đạo lý lớn trên đời này, coi chuyện thiên hạ là trách nhiệm chung.”

Những người khác thẳng lưng nghiêm túc gật đầu làm Thạch Gia Huân không nói được gì, cúi đầu đọc tiếp.

Quỷ nó mới tin mấy đứa, tưởng tôi chưa từng làm sinh viên chắc.

Tối ngày hôm đó, hội tán gẫu của phòng 409 lại bắt đầu, giữa chừng Thạch Gia Huân còn xuất hiện, thấy có cả sinh viên lớp khác và sinh viên năm hai tầng trên, hắn ra hiệu cho người khác cứ ngồi im, sau đó đứng dựa vào tường nghe trong phòng thảo luận, cảm giác mới mẻ ... Không khí này, bao lâu rồi không cảm thụ.

Chỉ là nghe một lúc, Thạch Gia Huân hơi hoang mang, chúng nó đang nói chuyện gì thế, truyền thuyết dã sử à?

Hôm nay hắn tới đây vì nghe được từ đám sinh viên trong lớp bàn tán về một số chuyện ở phòng 409, định tìm hiểu xem sao, mới nghe thì hoang đường, sau đó trở thành hoang mang, rồi bất tri bất giác ngẫm nghĩ.

Cuối cùng nghe hết lúc nào không hay.

Sắp đến giờ tắt đèn rồi, Trình Nhiên mới nhận ra Thạch Gia Huân, đứng dậy vỗ tay:” Mọi người, chỉ đạo viên của hiệp hội chúng ta, thầy Thạch Gia Huân đã đến, hi vọng rằng sau này dưới sự chỉ đạo của thầy, sẽ thúc đẩy sự thành lập, phát triển và lớn mạnh của hiệp hội của chúng ta.”

Thế là cả đám vỗ tay rào rào, mặt mày ai nấy phấn chấn.

Ê này, tôi đã đồng ý đâu, chuyện này phải giải trình lên trên nữa, sẽ rất khó khăn, tôi sẽ phải lấy sự nghiệp của mình ra làm đảm bảo đấy ... Hu hu hu … chúng nó chẳng chịu nghe tôi nói.

Mấy lời đó Thạch Ga Huân chỉ có thể nói trong lòng thôi, đám học sinh nhiệt tình như vậy, hắn làm sao nỡ dội nước lạnh chứ.

Hơn nữa lần đầu được người ta chân thành vỗ tay thế này.

Cảm giác làm sao mà tự hào thế cơ chứ.

Thằng nhóc Trình Nhiên này, không phải chỉ có thành tích tốt thôi đâu, cũng chẳng phải đứa ngoan hiền gì, mắc lừa rồi.

Thạch Gia Huân cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm nghị, giơ tay ra hiệu mọi người im lặng: “ Được rồi, được rồi, cám ơn các em đã tin tưởng, tôi cũng sẵn lòng giúp đỡ mọi người, nhưng tôi phải nói rõ với các em. Muốn tôi làm giáo viên chỉ đạo cho hiệp hội mà các em muốn thành lập cũng được thôi, có điều muốn thành lập cũng vẫn còn khó khăn lắm. Nhà trường có quy tắc vô cùng khắt khe, trong đó có yêu cầu rất cao với sinh viên muốn thành lập hiệp hội, các hội nhóm của trường đã ở trạng thái bão hòa, số đơn xin thành lập bị áp lại cũng vài chục, thế nên các em chỉ là năm thứ nhất, sẽ khó khăn. Tôi chỉ dám nói là cố gắng hết sức thôi.”

Ý tứ rõ ràng rồi, muốn có tư cách này cần có thành tựu nhất định mới được đoàn trường suy xét.

Mặc dù Trình Nhiên vào trường với thân phận trạng nguyên tỉnh, nhưng đó là vinh dự thuộc về thời cao trung rồi, giờ là đại học, nói trắng ra Trình Nhiên muốn làm chủ tịch hiệp hội chưa đủ tư cách. Cậu có bài luận khoa học nào có sức ảnh hưởng trong lĩnh vực chưa, cậu đã đại biểu cho trường giành được vinh dự chưa? Cậu chưa có gì, làm sao người ta chịu.

Hơn nữa Đại học Trung Nam rất nghiêm, dù sao đây là đại học thiên hướng nghiên cứu, không phải loại trường thoải mái cởi mở.

Tiếp đó ở khoa vi tính, tin tức Trình Nhiên muốn thành lập hiệp hội mới nhanh chóng truyền đi.

Hiệp hội gì không quan trọng, sinh viên khóa trên biết sự phức tạp trong đó không coi trọng, có người coi đây như câu chuyện cười, một đám sinh viên mới toe, vài đứa năm hai chưa nứt mắt mà đói thành lập hiệp hội, trong khi chủ tịch là thằng nhóc năm đầu?

Đùa?

“ Cậu đưa tư liệu cho tôi xem đi. “ Biết được chuyện này, Trương Tĩnh khi gặp mặt Trình Nhiên nói: “ Đoàn trường thường để cho hội sinh viên đưa ý kiến, mà ý kiến này khá quan trọng đấy. Có tôi trong hội sinh viên sẽ giúp đỡ cậu.”

“ Đáng lẽ phải nghĩ tới chị sớm mới đúng. “ Trình Nhiên vỗ trán, gần đây suy nghĩ nhiều đâm sơ sót: “ Tư liệu để lát tôi về lấy cho chị xem ngay, tôi sẽ nói vắn tắt kế hoạch ... “

Trương Tĩnh vừa nghe vừa nghĩ: “ Thông thường chuyện này sẽ cần hội sinh viên nói chuyện với các thành viên quan lý của hiệp hội, để tôi vận động hành lang cho cậu.”

“ Cám ơn chị nhiều. “ Trình Nhiên nói rất chân thành:

“ Mới năm nhất, học chưa được vài tháng đã muốn thành lập hiệp hội, cậu cũng không tầm thường. “ Trương Tĩnh ngắm nhìn gương mặt điển trai của Trình Nhiên, khóe miệng mang theo nụ cười: “ Tuy khó khăn, nhưng chuyện do người làm mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận