Trùng Nhiên

Chương 204: Tụ hội giới công tử ca!

Trong thế giới của người trưởng thành, luôn có những chuyện thân bất do kỳ, góp vui lấy lệ. Nói không thật lòng, Tôn Vĩ trước khi trở thành thư ký của Lý Tĩnh Bình cũng trải qua nhiều chuyện gập ghềnh, không dám nói mình chính trực ngay thẳng, đôi khi còn phải xuôi theo số đông, nhưng hắn luôn tận lực giữ vững bản tâm của mình.

Ở vị trí của hắn, đã thấy những tên hề nhảy nhót, đã thấy người ở địa vị cao làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận mình, thấy quá nhiều rồi cho nên càng thấy điều tốt đẹp quý giá thế nào. Đôi khi gặp vài người, khiến hắn thêm niềm tin vào cuộc sống này, thêm điểm tựa để gìn giữ lương tâm của mình.

Hắn tin, người mình đang đi theo cũng thế.

Giống ở trong thế giới xám xịt, nhìn thấy điểm sáng thôi cũng khiến người ta hoan hỉ.

Hắn từng nghĩ Trình Nhiên là một trong số đó.

Nhưng cậu ta làm gì ở đây, cậu ta không phải người trưởng thành cần tạo dựng quan hệ, cần hạ mình lấy lòng người khác, nếu là người trưởng thành đã chẳng có gì để nói. Nhưng cậu ta chỉ là học sinh cao trung thôi, chẳng lẽ cậu ta không biết cái vòng tròn đó thế nào?

Tôn Vĩ có chút tức giận, thì ra cậu cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lúc này trước phòng bao xa hoa nhất của quán Karaoke có đám nam nữ chừng bốn năm người, hút thuốc, uống rượu nói chuyện ồn ào cả hành lang, không khác gì coi đây là nhà mình, có người nhận ra La Hữu Vi và Phàn Hân vẫy tay: “ Tới rồi à? “

“ Sao lại không vào? “ La Hữu Vi ngạc nhiên hỏi:

“ Trong đó có thằng không thích mùi thuốc lá, Lưu Cầm bảo bọn này muốn hút ra ngoài. “ Tên gầy gò mặt khỉ có vẻ bực bội: “ Đúng là lắm quy củ.”

La Hữu Vi biết tên này, đừng thấy hắn gầy như trẻ suy dinh dưỡng mà coi thường, cha hắn Trần Tam Nhi rất có tiếng ở Sơn Hải, còn Trần Tiểu Tam hắn, ngay cả Điền Hạo Bình cũng phải gọi một tiếng "Tam ca", kết quả cả Trần Tiểu Tam mà cũng bị đuổi ra à?

Đám bị đuổi ra ngoài hẳn là cùng chung số phận, tuy ngữ khí với người bên trong bất thiện, nhưng không dám chống đối.

“ Tới từ khi nào vậy?”

“ Nửa tiếng rồi, khi đó Lưu Trọng Bình còn chuyên môn tới gặp thằng đó rồi mới đi .”

Thì ra là như thế, bảo sao đám người này chịu ngoan ngoãn như vậy, thì ra Lưu Trọng Bình tới ... Điền Hạo thấy bình thường lại, nếu không vị trong kia làm sao trấn nổi người như Trần Tiểu Tam, mà Lưu Cẩm với Trần Tiểu Tam thường ngày cũng xưng huynh gọi đệ mà.

Phàn Hân thì lại cười vui vẻ: “ Không hút thuốc cũng tốt, mỗi lần tụ tập phòng bao lại mù mịt khói, làm đám nữ sinh bọn tôi không cách nào ở bên trong ...” Nói thế, cô sinh ra hứng thú rất lớn với người bên trong kia, bao nhiêu người như thế vì hắn không thích mùi khói mà bị đuổi ra ngoài, bên ngoài oán thán dậy đất, bên trong ca múa thăng bình.

Phòng bao lại mở ra, có người ngậm điếu thuốc xuất hiện, mượn bật lửa.

Điền Hạo khách sáo trò chuyện vài câu nói: “ Vậy bọn em vào trước nhé Tam ca.”

Trần Tiểu Tam phẩy tay: “ Vào đi, hút xong điếu thuốc tôi vào.”

Đẩy cửa một cái lọt vào mắt là gian phòng rộng hết sức xa hoa, một cái sàn nhảy nhỏ đối diện với màn hình lớn, cả vòng sô pha vây quanh, trên bàn đặt chật kín đủ loại bia rượu và hoa quả. Ánh sáng trong phòng hơi tối, tiếng nhạc trẻ xập xình, một đôi nam nữa đang tận tình song ca, có chừng trên 20 người bên trong, ca nam lẫn nữ.

Trình Nhiên vừa vào phòng đã cau mày, người trong phòng này độ tuổi rất đa dạng, có hai cô bé mặc váy hồng ngắn cũn cỡn, ngồi trên ghế sô pha nâng ly với nhau, hở nửa cái mông. Nếu chùi đi lớp son đỏ chót và kẻ mắt rất đậm kia, y dám cá bọn chúng chỉ là học sinh sơ trung, chẳng lớn hơn hai đứa em của mình.

Còn ở trong góc phòng có đôi nam nữ ôm nhau, nam chừng hai bảy hai tám rồi, dụi đầu vào ngực nữ sinh, như con chó đang cách lớp áo gặm bầu ngực non nớt rõ ràng còn chưa phát triển hết, nữ sinh kia vừa cười khúc khích vừa giữ áo không cho hắn kéo lên.

Trình Nhiên chưa kịp nói gì thì hai đứa em đã chui tọt vào phòng rồi.

Đây là phòng bao lớn nhất của quán Karaoke Đỉnh Thịnh, dung nạp được 50 người trưởng thành cũng không vấn đề, ở bên trong cùng người đang được vây vòng trong vòng ngoài chính là nhân vật chính hôm nay rồi, quá đông lại thêm phòng tối nên nhìn chẳng rõ.

Tiểu Nghiêu ở cùng khu tập thể cục giao thông tới đón Phàn Hân: “ Giờ mới tới à, hôm nay hơi đông ... Lại đây giới thiệu, đây là Trương Chí Dũng, Lý Nguyệt.”

Mấy người này thân phận tất nhiên là không nhỏ, nhìn thái độ La Hữu Vi là biết rồi, ở trước mặt ba anh em Trình gia thì phô trương khoe khoang, lúc này khiêm nhường khách khí hơn nhiều, cái vòng tròn này là vậy, thứ quyết định địa vị của anh là ... Thực lực của cha mẹ anh thế nào, đơn giản trực tiếp.

Phàn Hân nhìn ra thay đổi đó, cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, song không tỏ thái độ gì, có vẻ như cũng chấp nhận .... La Hữu Vi ít nhiều biết nông sâu ngoài xã hội, đối với người có lai lịch thì sán tới để lấy lòng kết giao, chuyện bình thường ở xã hội.

Chỉ là trong lòng cô không thoải mái, giống như xã hội sẽ có một ngày đồng hóa hết mọi người, ai ai cũng muốn học trường kinh doanh, trong lòng Phàn Hân lại nảy ra ý nghĩ muốn thi vào học viện luật đại học Nhân dân.

“ Chậc chậc Cửu Trung à, giỏi thật đấy .” Thân phận cha mẹ Phàn Hân chưa đáng để đám người này để vào mắt, nhưng mà danh tiếng Cửu Trung khiến vài người nhìn cô gái xinh xắn thêm một cái:

Tiểu Nghiêu quay sang Trình Nhiên: “ Đây là Trình Nhiên, anh trai cậu ấy nhà trong khu tập thể chúng tôi, cậu ấy cũng hay sang chơi với chúng tôi, quan hệ không tệ ... À phải, cha cậu ấy là người cải tổ Hoa Thông, thành lập công ty mới, chính là Phục Long.”

“ Phục Long chứ gì, a, biết biết, xuống huyện làm không tệ phải không, đi đâu cũng thấy quảng cáo .”

Có người nhận ra cái công ty mới này, Trình Nhiên thấy cha quảng cáo thành công rồi, lúc này không quá để ý chuyện đó, trả lời qua loa: “ Chịu thôi, thành phố lớn bị công ty lớn lũng đoạn, chỉ đành kiếm chỗ nhỏ hơn phát triển.”

Phàn Hân không biết mấy chuyện này, cô vẫn nghĩ Hoa Thông là cái công ty rách nát kìa: “ Cha em mở công ty rồi sao, vậy em cũng là ông chủ nhỏ rồi đấy.”

“ Đó là cha tôi thôi, công ty là của ông ấy, không liên quan gì cả, mà cái công ty ấy cũng mới chỉ kiếm được miệng ăn.”

“ Vậy là tốt rồi, hơn trước kia đúng không?”

Về cơ bản thì chưa hơn gì, nói có Trình Nhiên thấy là hơn ở hi vọng thôi, chuyện đó không phải nói một hai câu mà xong, cũng không cần nói ở đây: “ Đúng là thế thật.”

Phàn Hân mỗi năm chỉ về nhà vài lần thôi, vậy mà chứng kiến không ít lần nhân viên Hoa Thông giăng biểu ngữ đòi tiền lương rồi, cha Trình Nhiên là người thật thà, bị ép hết cách nên kéo người đi theo lập công ty mới, nếu người khác biết tới thì hẳn không tệ rồi: “ Tốt thật đấy, thấy nhà em sống ngày càng tốt, chị rất vui.”

Cô gái này, thích làm chị như thế thì bảo cha mẹ đẻ cho đứa nữa, sự quan tâm của Phàn Hân cứ làm Trình Nhiên dở khóc dở cười.

“ Xem biết người ngồi kia là ai không? “ Phàn Hân chỉ về phía sàn nhảy, lúc này chỗ túm đông túm đỏ đã mời rượu làm quen xong tản đi gần hết, lộ ra một người cao lớn điển trai, cô nhìn một cái đã thấy vừa mắt rồi:

Trình Nhiên quay đầu sang, không ngờ người quen thật: “ ... Hả, là thằng đó.”

“ Em biết hả, anh ấy nổi tiếng phải không?

Tiếu Nghiêu quay sang: “ Cậu ta họ Tạ, tên Tạ Phi Bạch, cha cậu ta là nhân vật truyền kỳ ở Sơn Hải này đấy. Nghe nói năm nay sẽ điều chỉnh công tác, có thể lên tỉnh hoặc trực tiếp tới bộ ủy TW, thậm chí nghe đồn khả năng còn tới Chiết Giang làm người đứng đầu ... Lát chúng ta sáng đó mời rượu làm quen một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận