Trùng Nhiên

Chương 246: Cạm bẫy. (1)

Thứ 7, ngày 13 tháng 3.

Ngày thứ hai của lễ hội âm nhạc.

Trải qua một ngày đầu tiên cực kỳ thành công, đến ngày thứ hai sức nóng của lễ hội chỉ tăng không giảm. Công ty băng đĩa đang quan sát, phóng viên chạy khắp nơi thông qua mối quan hệ nghe ngóng, bắt nối với Triệu Nhạc mong có một bài phỏng vấn. Cuối cùng Triệu Nhạc và Uông Trung Hoa tiếp nhận phỏng vấn của truyền hình Đông Nam, vốn có quan hệ tốt với họ, đồng thời phòng họp báo còn có phóng viên các tạp chí Đô thị Hoa Nam, Tuần san minh tinh, Âm nhạc ngày nay.

Cũng trong buổi sáng hôm đó, cũng ở tiểu viện mà Tây Tây Trăn thuê để luyện tập, cô và thành viên ban nhạc, cùng với Trình Nhiên, ngồi bên cạnh radio nghe phỏng vấn trực tiếp.

Bọn họ gặp nhau định bàn bạc sách lược ngày hôm nay thì một người bạn làm trong đài phát thanh nhắn tin báo Triệu Nhạc sẽ có buổi phóng vấn trực tiếp trên đài, nên mọi người xúm quanh xem hắn nói gì.

Dẫn chương trình mang khẩu âm Hong Kong cùng Triệu Nhạc hỏi đáp một số câu hỏi đã soạn trước, sau đó nhắc tới sự kiện "đụng hàng" tối qua của lễ hội âm nhạc.

Sóng điện từ trong loa radio truyền ra, Tần Tây Trăn và Trình Nhiên cùng nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người đều mang nét khẩn trương lo lắng, đây là điều không ai lường trước được.

Nhưng cả hai đều có thể hình dung ra câu trả lời của Triệu Nhạc sẽ thiên về phía nào.

Quả nhiên Triệu Nhạc tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “ ... Lại có chuyện như vậy sao, tôi lần đầu tiên nghe thấy đấy. Từ thời thiếu niên tôi đã vô cùng hâm mộ Lễ hội Woodstock rồi, tinh thần lễ hội đó ảnh hưởng sâu sắc tới tôi, khiến tôi luôn muốn viết một ca khúc phản chiến ... Ngay khi ở học viện tôi đã viết xong ca khúc này, thậm chí còn biểu diễn nó, nhưng cảm thấy vẫn chưa hài lòng. Về sau tôi may mắn gặp được nhạc sĩ Uông Trung Hoa, liền đưa bài hát này cho ông ấy xem, ông ấy xem xong rất thích, hi vọng hai bên hợp tác, nên tới lễ hội âm nhạc này tôi đem ra biểu diễn ... Ngờ đâu lại gặp chuyện như thế.”

Uông Trung Hoa nói vào: “ Đúng là thế, sau khi được Triệu Nhạc giới thiệu bài hát này, bài hát tuy ở giai đoạn sáng tác sơ khai, nhưng sự đột phá của nó đã thu hút tôi, sáng tác này của Triệu Nhạc .”

“ Đồ vô sỉ! Con mẹ nó... “ Lưu Bùi đá uỳnh một cái vào cái trống bị hỏng, không thèm chú ý thân phận giáo viên của mình, chửi bới liên hồi:

Sa Nam La Mộc hai tay bóp chặt, Ninh Việt ức tới muốn khóc.

Trình Nhiên mắt cũng tóe lửa, y giận chứ, nhưng lớn hơn nữa là nỗi bất an đứng dậy tay bóp cằm đi qua đi lại. Dù hôm qua đã lường trước được tình hình sẽ rất tệ rồi, nhưng tệ hơn cả dự đoán, nghe đối phương tung hứng với nhau như thế, y có thể đoán ra, bọn chúng sẽ dùng danh vọng và thế lực của bản thân đổi trắng thay đen chuyện này.

Chuyện này xảy ra, không nghi ngờ gì nữa, mọi tiếng xấu sẽ đổ lên đầu Tần Tây Trăn.

Đây có phải là hậu quả của việc y đem tới thứ không thuộc thời không này, nên bị chính nguyên tắc thời không cắn trả không? Nghĩ tới Triệu Nhạc cũng là nhân vật vốn không tồn tại thời không kia, Trình Nhiên càng tin vào suy nghĩ đó.

Trước nay Trình Nhiên luôn cẩn thận rồi, y chỉ dám dè dặt thúc đẩy sớm một số thứ, không dám làm gì quá khỏi quỹ đạo, không ngờ cắn trả vào lúc này.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của y.

Nhìn sang Tần Tây Trăn, không ngờ cô khá bình tĩnh, còn đang vỗ về an ủi Ninh Viện. Trình Nhiên cũng ép bản thân không được hoảng loạn.

Dẫn chương trình đi vào trọng điểm: “ Anh Triệu Nhạc, anh nói là từng biểu diễn ở học viện âm nhạc Xuyên Âm, vậy anh có biết nữ ca sĩ hát cùng một bài với ăn vừa khéo cũng xuất thân từ học viện âm nhạc Xuyên Âm. Nói ra thì anh còn là tiền bối của cô ấy.”

Triệu Nhạc giọng tỏ ra đau lòng :” Tôi biết cô bé Tần Tây Trăn đó, rất có triển vọng, khi tôi về trường biểu diễn, cô ấy còn từng làm phụ tá cho tôi.”

Hắn không trực tiếp đưa ra kết luận gì, nhưng ý tứ càng độc.

Ninh Viện nắm chặt tay Tần Tây Trăn, cô hận không thể đấm vào mặt những kẻ đó.

Phóng viên báo đô thị nói: “ Xem ra chúng ta thấy được chuyện gì đang xảy ra rồi, cô ca sĩ kia là hậu bối của anh Triệu Nhạc đã sao chép tác phẩm này của anh ấy. Thật đáng tiếc, nghe nói cô gái đó cũng có năng lực, không muốn đi lên bằng thực lực mà dùng cách này .”

Biên tập nội dung của tạp chí minh tinh căm phẫn: “ Thật đáng hổ thẹn, muốn nổi tiếng tới điên rồi hay sao? Tôi ở trong giới này thấy nhiều rồi, bề ngoài thì nhìn như ngọc nữ thanh thuần lắm, vậy mà làm mấy chuyện âm hiểm thì chẳng kém ai.”

Tiếp đó ông ta kể ra mấy ví dụ mình đã từng gặp qua, cả một đám người cùng nhau mắng mỏ, dư luận hoàn toàn ngả về phía Triệu Nhạc.

Dẫn chương trình xen vào tiếng ồn ào: “ Anh Triệu Nhạc, có rất nhiều bạn nghe đài đã gọi điện vào đường dây nóng để lại lời nhắn, bảy tỏ sự ủng hộ với anh, chỉ trích hành vi vô đạo đức của cô ca sĩ kia, đồng thời muốn anh truy cứu trách nhiệm, xin hỏi bước tiếp theo đây anh sẽ làm gì?”

Triệu Nhạc thở dài: “ Tôi đoán chừng cô ấy cũng không ngờ tới chuyện này đâu ... Dù sao cũng chỉ là một buổi biểu diễn, không cần chỉ trích cô ấy thái quá. Bản thân tôi là một người sáng tác, tôi đã trải qua giai đoạn rồi, tôi cảm thụ được một số tâm tình bất đắc dĩ. Chỉ cần đối phương không biểu diễn bài hát đó ở trường hợp công khai nữa thì bỏ qua cho cô ấy đi.”

Dẫn chương trình liên tục tặc lưỡi: “ Anh rộng lượng quá rồi, thế cũng không nên, còn luật pháp nữa chứ, thầy Uông, ý thầy thế nào?”

Uông Trung Hoa nghiêm khắc nói: “ Bản thân tôi xưa nay vô cùng căm ghét loại chuyện này, nếu là tôi, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp. Nhưng nếu Triệu Nhạc muốn bỏ qua, cậu ấy là tác giả nói thế rồi, vậy làm vậy đi. Nhưng nếu như đối phương không biết hối cải, chúng ta đành đưa ra pháp luật, bộ phận pháp luật của công ty Anh Trì chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm xử lý vụ án này … Nói đi cũng phải nói lại, tôi sở dĩ nhận lời biên khúc cho Triệu Nhạc là vì nhìn trúng năng lực sáng tác và tiềm năng của cậu ấy, tin rằng sau này Triệu Nhạc gia nhập Anh Trì sẽ còn có nhiều tác phẩm khiến mọi người hài lòng.”

Sa Nam La Mộc rốt cuộc không chịu nổi nữa tắt đài đi, nếu không phải là có chuẩn bị tâm lý từ trước, e là bọn họ tức xíu luôn tại chỗ rồi. Rõ ràng là đi ăn cắp của người ta còn bày cái cái vẻ rộng lượng tha thứ.

Biết trên đời loại người gì cũng có, nhưng vô sỉ tới độ đó không phải người.

Còn lời của Uông Trung Hoa thì rõ ràng đang uy hiếp, ý tứ là nếu các người còn muốn dây dưa, cố vấn pháp luật của Anh Trì sẽ chơi với các ngươi tới cùng.

Chúng ăn cướp một cách trắng trợn.

Cuộc phỏng vấn kịp thời này không chỉ là thanh minh cho Triệu Nhạc, còn là để gây dựng hình tượng rộng lượng và thân thiện, biến bất lợi thành ưu thế.

Bộ máy tuyên truyền của của Anh Trì đêm qua tới giờ chạy hết công suất, sau phỏng vấn trực tiếp trên đài, thông cáo chính thức trên báo trí cũng đưa ra, một số nhà bình luận âm nhạc biểu thị coi trọng và ủng hộ Triệu Nhạc, vì như Trần Nhất Ba vốn là cái lưỡi của Anh Trì công khai biểu thị " Đó mới là thái độ của người theo đuổi âm nhạc chân chính, rộng lượng khoan dung, tôi có dự cảm Triệu Nhạc sẽ còn tiến xa trong tương lai.”

Ngược lại, Hàn Lỗi nổi danh lời nói ác độc lại bày tỏ:" Khoan dung và rộng lượng nếu dùng vào chỗ này thì cái giới âm nhạc sớm muộn cũng xong đời, nếu thực sự có chuyện sao chép, vậy thì phải truy cứu tới cùng. Nếu không cho đối phương một bài học, sao có thể giết gà dọa khỉ? Đây là thứ bại loại trong nghề, Uông Trung Hoa, Triệu Nhạc mà đại biểu cho cả ngành nghiệp à? Phải truy cứu"

Cũng không phải là không ai nghi ngờ Triệu Nhạc, nhưng dư luận nghiêng về một phía, rõ ràng công ty Anh Trì đang ra sức sau lưng, ai muốn vì người vô danh mà đi ngược xu thế?

Cùng với bình luận các phía, nội dung cuộc phỏng vấn nhanh chóng lan đi khắp các mặt báo, đài truyền hình, đài phát thanh, thậm chí là mạng internet còn chưa quá phổ biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận