Trùng Nhiên

Chương 381: Cưới mình thử xem.

Trình Nhiên về nhà, Từ Lan và Trình Phi Dương đều đợi trước rồi, vì đây là kỳ thi đầu tiên của Trình Nhiên sau khi chuyển trường, tuy không phải thi chính thức, nhưng phần nào thấy khả năng của con mình ở môi trường mới ra sao, hỏi tới thành tích, sau khi xem bảng điểm, cả hai đều không thất vọng.

Trình Phi Dương nghiền ngẫm rồi nói: “ Con ở Nhất Trung luôn đứng thứ nhất, vậy mà tới Thập Trung mới chỉ 108, xem ra Thập Trung đúng là danh bất hư truyền. Con nhìn thấy rồi chứ, đó chính là điều cha từng nói với con, cũng là nguyên nhân vì sao cha muốn con tới Thập Trung học, đừng kiêu ngạo quá sớm, thế giới này rộng lắm, con mới đang đi những bước đầu tiên thôi, đường đời còn dài, dừng lại một bước bị người ta vượt qua vù vù ....”

Nghe cha làm bài diễn thuyết đầy "nhiệt huyết" như thế, Trình Nhiên rất nghi ngờ có phải cha y đợi ngày này lâu lắm rồi không, đính chính: “ Cha, hình như trước kia do chính con liên hệ thi vào Thập Trung cơ mà.”

Trình Phi Dương ho một tiếng, phất tay một cái chữa ngượng: “ Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là giờ con đã vào Thập Trung, con biết vị trí của mình ở đâu là được, con lớn thế này rồi, chuyện của mình phải tự biết xử lý, cha không nói nhiều nữa. Con hết làm cái Tam Quốc Sát gì đó, lại mở quán cà phê, rồi hạng mục đang theo đuổi với Lý Minh Thạch, nhìn lại bản thân, xem có phải đó là biểu hiện tự kiêu rồi hay không?”

“ Được rồi, được rồi, tóm lại ý cha con là giữa học tập và việc khác, con phải nắm chừng mực. “ Từ Lan nhịn không nổi nữa chen ngang chồng: “ Vậy, cô bạn Khương Hồng Thược kia của con đứng thứ mấy.”

Một câu này của mẹ còn ác hơn cả một tràng của cha, Trình Nhiên gãi đầu đáp: “ Bạn ấy thứ nhất toàn trường.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, chuyện này thực sự cả hai đều không ngờ, vốn là tò mò thôi, không nghĩ tới cô bé đó thành tích xuất sắc như vậy. Lúc này Từ Lan nói một câu thấm thía: “ Trình Nhiên, vậy con phải thực sự nỗ lực rồi đấy.”

Ở trường học, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược không có mấy thời gian giao lưu, đến tối, quả nhiên là điện thoại của cô gọi tới.

“ Trình Nhiên, mặc dù cậu không bằng mình, nhưng không lý nào lại bị bỏ xa như thế chứ. Đây không phải là trình độ bình thường của cậu, vốn mình nghĩ chênh nhau 20 vị trí là cùng, ai ngờ cậu bị bỏ lại xa tít .... Thật chán, cậu như thế làm mình rất cô độc đấy.”

Nghe ra giọng điệu ranh mãnh trong đó, cô nàng này cô ý khích tướng mình đây mà, Trình Nhiên làm bộ hờ hững: “ 108 đâu phải là quá tệ, lại còn số đẹp nữa chứ.”

Bên kia im lặng một chút, Khương Hồng Thược hồ nghi hỏi: “ Có phải cậu lại giở trò giả heo ăn thịt hổ không hả? Ấu trĩ quá đấy, rốt cuộc cậu muốn đả kích ai? Nói ra xem nào, mình giúp cậu.”

Trình Nhiên có thể tượng tượng ở bên kia bản tính hóng hớt của con gái đang hừng hực cháy trên người Khương Hồng Thược, nhưng hình như mặt này cô chỉ lộ ra với y, nghịch ngợm thiếu đứng đắn.

Ai mà ngờ được sau lưng nữ thần kỳ thực là nữ thần kinh.

“ Trí tưởng tượng đừng phong phú như thế, không có ai hết. Hẳn là do mình quá sơ ý rồi, với lại chưa thích ứng được với tiết tấu của Thập Trung, cách giảng bài của giáo viên của các bạn quá sái thoát, một tiết 40 phút, mười phút đầu giảng bài, ba mươi phút sau thì lan man tới vô tận, kết quả bài chẳng giảng được là bao, về đều phải tự học .” Trình Nhiên đôi khi thấy dở khóc dở cười, nếu y không bị phân tâm ở việc khác, cách học thế này rất thú vị, về vừa xem kiến thức vừa phối hợp với lời giảng của giáo viên, chắc chắn dễ nhập tâm hơn giảng bài khô khan bình thường:

Nhưng làm thế này ở trên lớp không học được là bao, về nhà lại làm việc khác.

Trong điện thoại hình như có tiếng Khương Hồng Thược dùng bút gõ bàn: “ Đó là dạy học theo cách bồi dưỡng hứng thú của Thập Trung đấy, nếu giảng bài theo cách bình thường, kiến thức thu được nhiều hơn, nhưng không thể so với giúp học sinh bồi dưỡng hứng thú, sau đó chủ động tìm hiểu. Nhờ phương pháp dạy học này mà Thập Trung mới có học sinh ưu tú ở nhiều mặt ... Còn nữa, Trình Nhiên, sao lại là ‘giáo viên của các bạn’? Cậu còn chưa coi Thập Trung là trường mình hay sao, tâm thái này không đúng rồi. Đây tương lai cũng là trường cũ của cậu đấy, không thể bất kính. Kỳ thực mình rất thích lời giáo huấn của trường chúng ta.”

Trình Nhiên nhớ lại tấm bia đá dựng bên cánh cổng đỏ: “ Yêu tổ quốc, yêu nhân dân, vì quốc gia cường thịnh mà học tập. Cầu chân lý, cầu kỹ nghệ, nguyện xúc tiến vinh quang Văn Ông?".

Khương Hồng Thược gật đầu: “ Ừ đúng rồi.”

Trình Nhiên bĩu môi: “ Mình không có theo đuổi cao như bạn, đời này làm một kẻ phàm tục sống thật tốt là được.”

“ Mình cũng có theo đuổi gì đâu .” Khương Hồng Thược giọng hơi trầm xuống, khẽ lẩm bẩm: “ Mình cũng chỉ muốn làm người phàm tục, mình chỉ sợ nghèo sợ đen sợ chết, sau này chỉ cần an phận, kiếm thật nhiều tiền là đủ.”

Trình Nhiên không tin: “ Cô gái như bạn, quá hiếu thắng, sau này ai làm chồng bạn sẽ khổ.”

“ Chuyện này chưa chắc, khổ hay không chỉ đương sự mới biết. “ Khương Hồng Thược cười khúc khích: “ Không tin cưới mình thử xem.”

Lời Khương Hồng Thược trong đêm thu mát lạnh ấy, tựa như tuyệt thế kiếm khách, khi người ta chưa có bất kỳ chuẩn bị nào, kiếm đã lóe lên, đột ngột tới trước mặt, đâm một phát vào tim.

Đáng lẽ bất kỳ đứa con trai nào nghe Khương Hồng Thược nói một câu như thế khó tránh khỏi lòng phơi phới mới đúng.

Chỉ là Trình Nhiên không khỏi nhớ tới chuyện trong nhà cô muốn ghép đôi cô với Lục Vĩ.

Thế nên nhất thời im lặng.

Đây là chủ đề mẫn cảm với cả hai, đáng lẽ với quan hệ thân mật của hai người bọn họ, đã có thể chính thức hẹn hò rồi, vì chuyện này mà ở trạng thái rất lơ lửng.

Trình Nhiên không muốn để Khương Hồng Thược có gánh nặng ở việc này, thế nên nhanh chóng che giấu đi cảm xúc thật: “ Mình có thù oán gì với bạn mà bạn luôn muốn hại mình như thế?”

“ Đánh chết cậu đấy nhé.”

“ Nếu như mình mà đồng ý, có phải tiếp ngay đó bạn sẽ cười lớn trêu ‘ đùa thôi mà cậu cũng coi là thật’, hoặc chưa tới tuổi luật pháp cho phép, nói cũng vô ich .”

Khương Hồng Thược phì cười: “ Thông minh hơn rồi, chẳng vui gì cả. Cho dù tới tuổi luật pháp cho phép cũng đừng mơ tưởng qua mức.”

Trình Nhiên chuyển giọng nghiêm túc: “ Bạn có biết kiểu trêu chọc như vậy rất nguy hiểm không hả? Bạn học Khương Hồng Thược?”

“ Sao đỏ lấp lánh, tỏa ánh lung linh .” Khương Hồng Thược hát một đoạn tảng lờ lời chất vấn của Trình Nhiên, lại hỏi: “ Gần đây cậu có chuyện gì à?”

“ Chuyện gì?”

“ Cứ cảm thấy tâm trí cậu để đi đâu ấy.”

“ Trường học mới, hoàn cảnh mới, thế nào cũng cần thời gian thích ứng mà.” Trình Nhiên không phải siêu nhân, bao nhiêu việc như thế, khó tránh khỏi trên lớp bị phân tán tư tưởng, có điều không ngờ Khương Hồng Thược bình thường trong lớp chuyên tâm lắm, nhưng quan sát mình lại rất tỉ mỉ:

Khương Hồng Thược thì chỉ lo Trình Nhiên bị chuyện lần trước ở Bảo Quốc Tự ảnh hưởng, nghe giọng y không giống sa sút, lòng yên tâm phần nào: “ Vậy sau này buổi trưa ở lại lớp, chỗ nào còn chưa theo kịp, mình giảng cho cậu, có vấn đề gì không?”

“ Mình thì không. “ Trình Nhiên đùa: “ Chỉ là nếu mình đồng ý, không biết sẽ bị bao nhiêu người truy sát.”

“ Xì, không chết được đâu, cùng lắm thì nằm bẹp giường, không tự lo liệu được cuộc sống, yêu tâm đi, mình có cá thịt để ăn thì không thiếu ngụm cháo cho cậu đâu, mình nuôi được. “ Khương Hồng Thược "hào phóng" nói:

“.... “ Trình Nhiên "cảm động" rơi nước mắt: “ Đại tiểu thư tâm địa thật tốt.”

“ Biết làm sao, phải trong ngoài như một mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận