Trùng Nhiên

Chương 824: Khoảng lặng trước dông bão. (3)

Đại học Trung Nam, thành viên Hội Thiên Hành tụ tập, tuy không quá đông nhưng bọn họ chính là những người trải qua tầng tầng sự kiện còn lại tới bây giờ, có thể nói là những thành phần cuồng nhiệt nhất. Đại đa số trong số này mới đầu là nghe Trình Nhiên dùng loạt thuyết âm mưu đầu độc mà gia nhập, cũng hi vọng làm ra chuyện gì đó to lớn, đến khi Hán Vũ được công bố tất cả vẫn há hốc mồm.

“ Tổng thể mà nói, vẫn phải điều chỉnh lại tư tưởng, luôn phải nhớ mục đích ban đầu của chúng ta, chúng ta không phấn đấu để tranh đoạt địa vị quyền lợi, mà là để mỗi người tìm ra được chuyện mình muốn làm, tìm ra sự nghiệp trong tương lai, sau đó nỗ lực thực hiện. Thế nên mặc dù điều Hội Thiên Hành chúng ta đang làm rất chói mắt, nhưng tôi không muốn mọi người đều gia nhập vào đó, hãy phát huy ưu thế của bản thân, hội luôn đứng sau lưng hỗ trợ ...”

Đối diện với thành viên Hội Thiên Hành chính là Tạ Phi Bạch.

Lúc này mọi người đang ở quá mỳ gần cửa đông trường, chính là cái nơi Trình Nhiên và Tần Tây Trăn ăn mỳ với nhau, hiện giờ thành địa điểm tụ hội của Hội Thiên Hành, hôm nay Tạ Phi Bạch vung tiền bao luôn cả quán, ngoài treo biển nghỉ không tiếp khách.

Chủ quán không chỉ biết làm mỳ, còn làm cả cơm nước thường nhật, dù sao thì mọi thứ sẵn có cả rồi, điều chỉnh chút là được. Về chuyện đám sinh viên kia đang nói chuyện gì, ông cũng có nghe, nhưng không quan tâm lắm, kỳ thực nghe cũng chẳng hiểu.

Mà có tưởng tượng được không cơ chứ, người đang đi qua đi lại diễn thuyết chính là Tạ Phi Bạch, chính là cái tên mấy năm trước thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề đấy.

Trình Nhiên cũng biết cùng với sự thể tiến triển, sau này y không cách nào ngồi lỳ một chỗ nữa, hơn nữa cũng hình dung được, sau đại hội luận kiếm, tin tức sẽ bùng nổ gây tác động thế nào, Hội thiên Hành khó tránh được ảnh hưởng. Hội Thiên Hành không phải lập ra cho vui, Trình Nhiên rất coi trọng nói, thứ nhất là truyền bá tìm kiếm người cùng lý tưởng, hai là bồi dưỡng nhân tài dự bị cho những xí nghiệp liên quan của Trình Nhiên.

Tất nhiên, mục đích chính của Hội Thiên Hành chưa bao giờ là để lựa chọn nhân tài cho công ty, mà cổ vũ bọn họ khao khát theo đuổi lý tưởng, bọn họ phải tìm ra được sự nghiệp của mình, chứ không phải chỉ là đi tìm một công việc tốt lương cao.

Nhưng mà truyền đạt tư tưởng này, bản thân Trình Nhiên lại không phù hợp nữa, vì đám Lý Duy, Lão Quách hay là thành viên trong hội đều quá quen thuộc rồi, không thể đạt được hiệu quả như ý. Vì thế mà Tạ Phi Bạch vừa có thân phận, có chút thần bí, lại có cái uy trời sinh là nhân tuyển tốt nhất.

Lão đại Nhất Trung, thiếu gia ác ôn Sơn Hải, còn bây giờ không ngờ thành chính ủy của Trình Nhiên.

Bản thân Tạ Phi Bạch cũng rất thích loại chuyện lấy đức phục người này, như có lần hắn từng phát biểu, phải làm cho đối phương phục trước, xong đó xông vào đấm đá mới đủ thỏa mãn.

Đứng trước đám đông, Tạ Phi Bạch hùng hồn nói: “Đừng chỉ nghĩ tới thành tựu thành tích, phải mưu lợi cho xã hội, phải làm việc lớn, đều không cần, chúng ta chỉ cần tìm ra phương hướng của mình, nỗ lực mà làm, đi theo con đường trong tim, một lòng theo đuổi nó, hơn nữa đừng hiện thực nó."

“ Mộng tưởng chính là thứ đừng thực hiện, thực hiện rồi cuộc đời còn ý nghĩa gì nữa? Đừng thực hiện, các cậu sẽ phát hiện bước chân của mình sẽ không dừng lại, chúng ta sẽ mãi theo đuổi, cuộc đời còn gì tốt hơn là có chút tiếc nối.”

Quá nửa cuộc đời thích giải quyết vấn đề bằng nắm đấm hơn là tốn nước bọt, lên đại học chính pháp không ngờ lại học được tài hùng biện, hơn nữa có khi thành nhà hùng biện lấy sự thực nói chuyện giỏi nhất lịch sử trường.

Liễu Văn Nghi và Hách Thiến ôm tay Trương Tĩnh, mắt si mê nhìn Tạ Phi Bạch, cùng thốt lên: “ Thật đẹp trai.”

Trương Tĩnh liên tưởng tới dáng vẻ của Trình Nhiên ở Hoa Sơn Luận Kiếm, tựa hồ đang so sánh, lát sau mới khẽ “ừ” một tiếng.

Hai cô bạn ở bên đánh mắt với nhau đầy gian xảo.

Tin tức bên ngoài vẫn chủ yếu xoay quanh Quốc Tâm, tình hình bây giờ chỉ có thể hình dung bằng một chữ loạn.

Một số tờ bào đưa tin phấn chấn lòng người về Khoa kỹ Hán Vũ, cũng có lượng không ít nghi kỵ, khinh thường và phủ địch một cách võ đoán vô căn cứ.

Hai bên tranh cãi không dứt.

Thành viên Hội Thiên Hành cũng trải qua đủ loại cảm xúc, tức giận, hoang mang, phấn chấn, rồi sau đó Trình Nhiên trở về.

Toàn bộ quá trình y từ cồng trường đi về kí túc xá, kể cả người quen biết đều nhìn y như nhìn yêu quái vậy, một số dù chào hỏi rõ ràng là có khoảng cách, đồng thời câu nệ gò bó hơn nhiều, không thoải mái như trước nữa, ngay cả thành viên trong hiệp hội như vậy.

Dù thế nào Trình Nhiên trở về cũng là một tin gây oanh động, sinh viên trong trường truyền tai nhau bằng giọng kịch tính "Trình Nhiên về rồi đấy", người kia gật đầu một cái nghiêm trọng không kém.

Trình Nhiên đẩy cửa vào phòng, ba tên bạn đều đang ngồi trước máy vi tính, trừ cái máy công cộng mà Trình Nhiên cống hiến ra thì Lý Duy và Vương Tân Bác lên năm thứ hai đều đã mua máy mới rồi, chỉ Lão Quách tận dụng đồ có sẵn.

Nghe thấy tiếng cửa két một cái, cả ba đều quay đầu ra, sau đó há mồm nhìn Trình Nhiên trở về.

“ Hôm qua còn thấy cậu nhận phỏng vấn ở thủ đô, sao đã về rồi?”

Trình Nhiên đáp hết sức hiển nhiên: “ Tôi đương nhiên phải về rồi, còn đi học chứ.”

Mấy người kia rít như rắn phun nọc: “ Cậu đi suốt một tháng rồi còn mặt mũi mà nói câu đó à?”

Lần này Trình Nhiên về tới trường tình hình rất khác rồi, phòng của y không ai tới quấy rầy nữa, sau đó ngay trong buổi tối nhận được điện thoại hiệu trưởng Chu Hoa Thanh, phó hiệu trưởng Hoàng Bồi hỏi y ngày mai nếu có thời gian thì gặp mặt, Trình Nhiên nhận lời.

Cuộc gặp mặt này thực ra cũng đã chuẩn bị trước, chỉ chưa xác định được thời gian, chỉ đợi Trình Nhiên trở về. Không chỉ có Trình Nhiên, còn có Lý Thái Hành, Hồ Chí Vĩ, anh em Nhiếp Vân Nhiếp Xuyên và viện trưởng khoa vi tính.

Vì thế cả hiệu trưởng cũng hủy hết lịch trình, để gặp thanh niên đang khiến toàn quốc oanh động.

Trước đó Đại học Trung Nam không có bất kỳ phản ứng nào về toàn bộ sự kiện Quốc Tâm, duy chỉ có mới đầu Hoàng Bồi ra mặt làm người hòa giải để Trần Dược và Trình Nhiên gặp mặt, kết quả thất bại. Sau đó trường hoàn toàn im lặng, không ủn hộ bên nào, không chỉ trích bên nào, giữ thái độ trung lập, đợi sự việc được làm sáng tỏ.

Bây giờ trường chủ động liên hệ với Trình Nhiên, hi vọng muốn biến phương hướng hành động tiếp theo của y, để trường còn có không gian xê xích.

“ Đương nhiên là thế, phương diện nhà trường sẽ tận lực phối hợp, nhưng cũng cần phía em cung cấp tình huống cụ thể hoặc là phương án. “ Hiệu trưởng Chu Hoa Thành nói, cả trường biết, Trình Nhiên quay về không phải là tiếp tục theo đuổi chương trình học, càng sẽ không vì thế mà dừng tay, nên dù muốn nói phải chú ý tới ảnh hưởng xã hội, nhưng lời này ra tới miệng phải nuốt vào:

Nói ra câu đó lão Lý Thái Hành đang gườm gườm ngồi bên kia thế nào cũng phun ra những thứ không hay ho gì.

Hiển nhiên chuyện tới mức này không có chút khả năng điều đình nào nữa rồi, Chu Hoa Thanh nói chuyện với Trình Nhiên cũng không phải là thái của hiệu trưởng với sinh viên, mà giao lưu với tư cách ngang hàng. Thực tế là Đại học Trung Nam mới là phía cần với Trình Nhiên, sợ nhất là y lại làm ra chuyện gì trở tay không kịp, bất kể là chuyện khiến người ta đau đầu ra sao, cứ biết trước là được.

"Bọn em sẽ có một họp báo, chính thức lên tiếng về sự kiện diễn ra trước đó, có một lời tổng quát về chuyện giáo sư Trần Dược lấy cắp chip Vũ Hán." Trình Nhiên thành khẩn nói:

Biết ngay mà, Chu Thanh Hoa chưa gì đã mường tượng một phen sóng gió: “ Ở trong trường sao?”

“ Trong trường cũng được, có thể là nhà khách của trường, địa điểm không quan trọng, nếu thầy thấy bất tiện, em có thể tổ chức bên ngoài.” Trình Nhiên hiểu cho cái khó của trường:

Làm sao Chu Thanh Hoa để cuộc họp báo quan trọng như thế diễn ra ở nơi khác, vội nói: “ Vậy cứ tổ chức trong trường đi, tôi không yêu cầu gì khác ngoài thực sự cầu thị, đây là bài học của trường, chuyện nếu như đã xảy ra ở trong trường, không thể nào giải quyết ở ngoài. Bất kể chân tướng là gì đều phải thực sự cầu thị, đó là nguyên tắc nghiên cứu học vấn của Đại học Trung Nam.”

Sau cuộc họp kéo dài từ trưa tới tận tối với lãnh đạo trường, Trình Nhiên gặp mặt Tạ Phi Bạch, câu đầu tiên đã nói: “ Nói hay lắm.”

Tạ Phi Bạch ngớ người: “ Mày nói gì? “

“ Tao nghe người trong hội kể rồi, mày làm công tác chính ủy rất xuất sắc, câu kia nói hay lắm ... “ Trình Nhiên tấm tắc khen: “ Mày nói đúng, mộng tưởng là thứ đừng thực hiện thì hơn, không thành sự thực, chúng ta mãi đuổi theo nó, đây là chuyện tốt.”

“ Rõ ràng mày đã đầu tư vào bao nhiêu công ty như thế còn nói loại lời này, mày có biết bây giờ mày nói loại lời này rất gợi đòn không?” Tạ Phi Bạch giơ nắm đấm lên:

Trình Nhiên bật cười:” Vẫn còn rất nhiều mộng tưởng theo đuổi mà, vì dụ như một mình xách ba lô đi du lịch khắp thế giới, khám phá cuộc sống cũng như bản thân, hoặc là cùng người mình yêu kiếm một mảnh đất ven biển làm ngôi nhà nhỏ yên bình, đều là mộng tưởng khiến người ta tiếp tục phấn đấu.”

“ Thế thì càng đáng ăn đòn hơn, mày làm ra bao chuyện lùm xùm như vậy mà lại định bỏ đi à?”

Điện thoại của Trình Nhiên reo vang, phía bên kia là giọng nói phấn chấn: “ Đã vượt qua được toàn bộ quy trình kiểm tra rồi.”

Trình Nhiên chỉ nói một câu "được", sau đó gọi điện cho Trịnh Hưng, Trịnh Lão Tứ nói lời đã nín nhịn rất lâu: “ Có thể đóng đinh chúng được rồi đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận