Trùng Nhiên

Chương 173: Đại sứ quảng cáo. (2)

Tần Tây Trăn, tất nhiên có không ít học sinh ôm ảo tượng phi phận, nhưng đều tự biết ảo tưởng thôi, thậm chí tới cả nam giáo viên còn chẳng một ai có thể mời riêng cô, đa phần cô ăn với nữ giáo viên quen biết trong nhà ăn, thi thoảng cùng học sinh ra quán ăn bên ngoài.

Nam giáo viên trong trường dần dà phát hiện không cách nào công phá chính diện được, bắt đầu tìm con đường khác. Ngày hôm đó Tần Tây Trăn vừa mới ôm một hộp vào phòng âm nhạc, đám học sinh oa một tiếng ùa tới.

Bọn họ vừa mới nhìn thấy ở ngoài có một giáo viên nam tặng quà cho cô giáo Tần, sau đó cô giáo Tần hình như mới đầu hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận.

Thế nên mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô giáo Tần, đây chính là người đầu tiên đột phá lĩnh vực tuyệt đối.

Tần Tây Trăn vào phòng, vẫy cái hộp:” Đây là hàng tài trợ cho ban nhạc chúng ta, nghe nói là một thứ đang nổi tiếng ở các trường đại học Thành Đô, khó kiếm lắm đấy, hôm nay chúng ta chơi thử, tăng đoàn kết trong nhóm.”

“ Cái gì vậy cô?” Tên béo ham chơi nhất đứng dậy ngó nghiêng: “ Có khoa trương tới vậy không ạ, cờ phi hành hay là Đại phú ông?”

Trương Kỳ cũng vỗ tay: “ Chơi đi cô, em thích Đại phú ông lắm.”

“ Em sẽ mua sạch cả con phố ở New York. “ Lâm Sở vỗ bàn:

Khi Tần Tây Trăn nhận cái hộp kia, Trình Nhiên có chút dự cảm rồi, quả nhiên khi mở hộp ra, một dòng chữ xuất hiện.

Tam Quốc Sát.

Phiên bản 2.

Cửa hiệu Thím Hai đóng gói xuất bản.

“ Em biết cái này, em biết cái này đấy .” Trương Kỳ rối rít cả lên như sợ bị người khác nói mất phần vậy: “ Chị em học đại học sư phạm Thành Đô, chị ấy kể kí túc xá trong trường tắt đèn đi rồi còn dùng đèn pin chùm chăn chơi cái này, em nghe chị ấy kể cách chơi rồi ... Em chọn Điêu Thuyền ... Hừm, mọi người không phải là đối thủ của em đâu.”

Đã rất gần lễ nghệ thuật, mọi người luyện tập cũng đã gần xong, đa phần thời gian để thả lỏng . Khí thấy mọi người còn tốn công đọc hướng dẫn, sau đó nghe Trương Kỳ tam sao thất bản truyền thụ "bí kíp", Trình Nhiên thật chịu không nổi nữa, y muốn trực tiếp hiệu quả của phiên bản mới này thế nào.

“ Không phải, không phải như thế đâu. “ Trình Nhiên bỏ giấy hướng dẫn sang một bên: “ Để mình nói cho, cái này chỉ đọc hướng dẫn suông thôi hơi khó, chúng ta phải vừa chơi vừa giảng mới dễ .”

Trương Kỳ ngạc nhiên: “ Cậu từng chơi rồi à?”

“ Ừ, chơi vài lần.”

Mọi người ghép hai cái bàn lại, kê ghế xung quanh, chơi thử một ván, kết quả là chơi một nửa đã bị thu hút rồi, muốn xóa ván này đi, muốn đấu thật một trận.

Kết quả chơi một cái mê luôn, tận tới khi chuông báo tới giờ ôn tập tối, mọi người còn thòm thèm, Trình Nhiên để lộ thân phận nội gián, chém chết chúa công Tôn Thượng Hương của Tần Tây Trăn.

Những học sinh khác ba chân bốn cẳng chạy về lớp học, để lại Tần Tây Trăn và Trình Nhiên dọn dẹp.

Tần Tây Trăn oán giận chưa nguôi: “ Tôi đối xử tốt với em như thế, tôi cho em đào, tôi thêm máu cho em, vậy mà cuối cùng em giết tôi ... Em có lương tâm không vậy?”

“ Cô ơi trò chơi nó thiết lập như thế, chuyện này thì liên quan gì tới lương tâm chứ ?” Trình Nhiên nghiêng sang bên né cái ngón tay chực chọc vào mặt mình, dở khóc dở cười: “ Cô là chúa công phải biết phân biệt trung gian.”

“ Còn nữa, sao em lại thông thuộc trò chơi này như thế hả? Chơi nhiều lắm phải không, tôi cho em biết, em là học sinh, đừng có quá si mê vào mấy trò chơi này .” Tần Tây Trăn thua cuộc chơi xấu, lấy cả thân phận giáo viên chèn ép Trình Nhiên:

“ Trò chơi này do em chế tác ra mà. “ Trình Nhiên chẳng giấu:

“ Em cũng dám nói thật đấy, tiểu lừa đảo. “ Tần Tây Trăn phì cười, có không ít nam tử vì muốn thu hút sự chú ý của cô mà khoe khoang khoác lác, cho nên cô nghĩ rằng Trình Nhiên cũng thế:

Trình Nhiên cầm vỏ hộp chỉ: “ Cô nhìn đi, chế tác là ‘Công ty hữu hạn in ấn văn phòng phẩm Thím Hai’?”

“ Ừ, thì sao?”

“ Kỳ thực nó chỉ là cái hiệu in thôi, nhà em họ em mở đấy, còn hình vẽ ở trên quân bài là do em vẽ ra từng cái một, thứ này không thuộc về ấn phẩm cần giấy phép xuất bản như sách, nên không cần xin phép, đây là khoảng trống pháp quy trong nước.”

Tần Tân Trăn nghe Trình Nhiên nói đâu vào đó, lại còn mang cả điều luật pháp quy ra, muốn không tin cũng không được nữa: “ Thầy giáo Hà nói là thứ này đang cực kỳ thịnh hành ở các trường đại học Thành Đô, giá cũng không rẻ, nhưng mua mua cũng cực kỳ khó khăn. Nếu em làm ra thứ này vậy hẳn là kiếm được nhiều tiền lắm à? Em làm thế cha mẹ em có biết không?”

Trình Nhiên gật đầu: “ Biết ạ, anh em bọn em góp tiền mừng tuổi vào làm mà, phải xin phép chứ ạ, họ không để ý lắm ... Nói tới thịnh hành còn chưa đâu ạ, vẫn đang quảng bá thôi .”

Tần Tây Trăn cầm vỏ hộp nhìn giá, hơi lè lưỡi: | Những 69 đồng một bộ, thật là đắt.”

Trình Nhiên nhớ tới mình mấy lần về nhà nhìn thấy Tần Tây Trăn lưu luyến đứng trước cửa hiệu đàn kia, cùng với danh tiếng của cô ở học viện âm nhạc.

Thế là y nảy ra một ý.

“ Cô Tần, cô có hứng thú làm đại sứ quảng bá không?”

Tần Tây Trăn chẳng nhờ rốt cuộc mình bị Trình Nhiên đầu độc thế nào, cô chỉ nhớ đến cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào mà mình gật đầu rồi, chuyện hình như bị chệch theo phương hướng không thể dự liệu được.

Về sau Tần Tây Trăn về túc xá suy đi nghĩ lại mãi, chuyện này không ổn, mình là giáo viên, liên quan tới việc làm ăn của một đứa học sinh, cô cứ có cảm giác vậy là không đúng lắm.

Nhưng mà đứa học sinh này rõ ràng không phải học sinh bình thường, cô không nói tới thành tích học tập, thiên phú âm nhạc hay là chuyện chế tác ra Tam Quốc Sát, mà trong quá trình tiếp xúc, đôi khi cô quên mất mình đang nói chuyện với một đứa học sinh. Sự trầm ổn, vững vãng, tự tin khi nói chuyện với người lớn, cùng làm việc gì cũng có lý do cùng phương hướng rõ ràng, khiến cô yên tâm.

Đó là lý do mình không coi đây là chuyện trẻ con sao?

Không được, không được, dù trưởng thành sớm thế nào cũng là học sinh thôi, dễ chệch hướng lắm, mình là giáo viên, tham gia rồi uốn nắn đúng lúc cũng là trách nhiệm phải không?

Tần Tây Trăn vừa úp mỳ ăn vừa tự thuyết phục mình như thế.

Hôm nay là 17 tháng 12, Trình Nhiên đã đoán đúng, Tần Tây Trăn lủng túi rồi, từ giờ tới cuối tháng phải ăn mỳ ăn liền cầm hơi.

Học viện Âm nhạc Xuyên Âm Sơn Hải

Đám học đệ học muội được gặp Tần Tây Trăn truyền về tin tức kích động lòng người.

“ Học tỳ muốn quay về học viện sao, quá tuyệt vời.”

“ Rất nhiều người muốn tới gặp chị ấy, nếu không phải sợ chị ấy mới năm đầu tiên làm giáo viên, có thể gây ảnh hưởng không tốt thì kéo tới rất đông rồi. Nếu học tỷ về trường, được làm việc dưới sự chỉ huy của chị ấy thì thật quá tốt.”

À đúng rồi, quên chưa nói một việc, Tần Tây Trăn trước kia là chủ tịch hội học sinh của Xuyên Âm. Cô là người đưa thanh danh hội học sinh lên cao chưa từng có. Trước kia nhiều câu lạc bộ có tiếng căn bản không coi hội học sinh ra cái gì, bọn họ có nguồn tài chính riêng, chẳng nể mặt ai, nhưng dần dà Tần Tây Trăn tập trung các câu lạc bộ nhỏ lại, triển khai rất nhiều hoạt động thuận lợi, tiền tài trợ lễ hội văn hóa mà cô tổ chức đạt tới mức tối cao. Các câu lạc bộ nhỏ dưới sự chỉ đạo của cô mà nước lên theo thuyền, uy hiếp tới các câu lạc bộ lớn, khiến lần lượt từng câu lạc bộ lớn phải thần phục.

“ Vậy thế nà đi, đang mùa hoạt động cuối năm của các câu lạc bộ, tôi đại biểu cho câu lạc bộ thơ cổ mời học tỷ tham gia làm ban giám khảo, thế thì câu lạc bộ của chúng ta kiếm lớn.”

“Câu lạc bộ trái tim yêu thương của chúng tôi cũng có buổi nói chuyện, học tỷ không biết có tham gia được không?”

Tin tức truyền về trường là tâm tư các người phụ trách câu lạc bộ cũng trở nên tích cực, học tỷ Tần Tây Trăn sắp về trường tham gia hoạt động rồi, vậy câu lạc bộ của mình cũng không thể tụt lại sau, chủ tịch cũ có uy vọng rất lớn với học trưởng và cán bộ trong trường, hội trưởng bây giờ còn là quân của chị ấy cơ mà. Vậy còn đợi gì nữa, mau mau phát ra lời mời đi thôi, kẻo muộn.

Vì thế thư mời liên tiếp chuyển tới đầu bàn của Tần Tây Trăn.

Sự nghiệp làm đại sứ quảng bá của cô cũng bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận