Trùng Nhiên

Chương 486: Vợ ai người nấy dỗ. (1)

Khi Trình Nhiên theo Lý Tĩnh Bình đi xuống không ngờ lại có thêm một người khách nữa, một thanh niên tuổi chừng hai tư hai lăm, cao ráo điển trai, mặc bộ vest xám tro, áo sơ mi trắng phẳng phiu, trông vừa trang trọng lại không quá chính thức, đang là tâm điểm của đám đông. Mọi người gần như đều nhìn hắn, giọng hắn hơi trầm rất có sức hút, các nói chuyện tự tin điềm tĩnh.

Cả phong độ lẫn ngoại hình đều không chê vào đâu được.

Cả hai người đều cùng dừng bước, Lý Tĩnh Bình ngạc nhiên rõ ràng, Trình Nhiên thì cơ mặt cứng đờ.

“Hai người xuống rồi, hôm nọ em bảo với Lục Vĩ hôm nay nhà mình có tụ hội, nhưng không nghĩ cậu ấy tham gia được.” Khương Vi Cầm khẽ mỉm cười, trên mặt không có chút gì khác thường, giống như giới thiệu một người khách bình thường:

Nhưng người này làm sao có thể coi là khách bình thường cho được chứ.

Lục Vĩ ngước mắt lên nhìn Lý Tĩnh Bình và Trình Nhiên từ trên gác đi xuống, cũng hơi ngẩn ra tích tắc, gật đầu với Trình Nhiên sau đó lịch sự đứng dậy chào Lý Tĩnh Bình :” Chú Lý, lâu rồi mới gặp chú, trông chú vẫn khỏe mạnh không khác trước là bao.”

Lý Tĩnh Bình là người từng trải, nhanh chóng cười ha hả :” Lục Vĩ đấy à? Lớn thật đấy, nếu gặp ngoài đường chắc chú không nhận ra rồi. Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”

“ Dạ, cháu nói chút kinh nghiệm uống trà, cháu còn mang cho chút ít Bích Loa xuân, trước Tết cháu nói chuyện với Tiểu Thược Dược, em ấy bảo chú thích thứ trà này.”

Riêng cách xưng hô này thôi đã cho thấy quan hệ không tầm thường của hắn và Khương Hồng Thược, không ít chàng trai trẻ ở đây ghen tỵ.

“ À, cám ơn cháu, chú nhớ cháu ra nước ngoài từ khi sơ trung nhỉ, cũng phải gần chục năm, tưởng cháu phải quen uống cà phê hơn chứ?” Lý Tĩnh Bình nói đùa:

“ Trà là thứ do tổ tiên chúng ta truyền lại, cháu tuy học ở nước ngoài, nhưng không quên lời cha cháu dạy, cây cao ngàn thước thì từ đất mà lên, quê hương ở đâu, cháu chưa bao giờ quên ạ.” Lục Vĩ hơi cúi người đáp:

“ Gia giáo Lục gia thật tốt.” Lý Tĩnh Bình cảm khái:

“Được rồi, được rồi, chuyện nói sau, mọi người vào bàn đi.” Khương Vi Cầm niềm nở đưa tay mời khác:

Kỳ thực lúc này mọi người gần như đã ngồi vào bàn cả rồi, chỉ còn thiếu hai người bọn họ. Cái bàn trong bếp không đủ chỗ cho nhiều người như thế, nên phải kê thêm cái bàn tròn, đây là thứ thường thấy trong đại đa số các gia đình, thuộc loại bát gấp. Nhìn cái bàn tròn này này trông cũ rồi, chắc là khi Khương gia chuyển nhà mang từ nhà cũ tới, mang chút vẻ quê mùa, không phù hợp lắm với căn nhà thuộc loại xa hoa này.

Địa điểm cũng chuyển từ phòng ăn sang phòng khách rộng rãi.

Lý Tĩnh Bình và mấy nam giới lớn tuổi ngồi ở cái bàn dài, bọn họ uống rượu, còn nữ giới và người trẻ tuổi thì ngồi quanh cái bàn tròn.

Hai bàn kê sát nhau ở phòng khách, nên tuy ngồi chia ra cũng không hề cản trở giao lưu.

Khương Vi Cầm gọi Khương Hồng Thược tới ngồi cùng mình. Khương Hồng Thược lấy lý do vào bếp bê thức ăn nên tạm thời chưa vào bàn, đợi khi Trình Nhiên từ trên gác xuống, cô mới hết sức tự nhiên ngồi xuống bên Trình Nhiên, ngăn cách hoàn toàn Trình Nhiên với những người y không quen, bên kia Trình Nhiên là đám Thư Kiệt Tây, La Duy.

Trần Tuệ Nghiên nhìn cảnh này mà cố nén cười, không cần đoán cũng biết hành vi của Khương Hồng Thược khiến trong lòng cô bạn mình nhất định không thoải mái, đáng đời lắm, ai bảo một bữa cơm mà bày trò như vậy làm gì.

Cô hiển nhiên cũng biết thân phận Lục Vĩ là “con rể tương lai” của Khương gia.

Khương Hồng Thược đang tỏ thái độ phản đối rõ ràng cũng rất khéo léo.

Cơ mà con bé còn non lắm, không hiểu tâm lý của mẹ mình, càng làm thế chuyện càng không hay.

Món ăn trên bàn vô cùng tinh xảo, trước mặt mỗi người bày một bát " khai thủy bạch thái" từng là món ăn trong ngự thiện phòng của Thanh cung. Nhìn như trong nước canh chỉ có vài cọng rau, chẳng hề có lấy một chút mắm muối nào, nhưng đó là ấn tượng sai lầm, mỗi người chỉ có một bát nhỏ, trước khi ăn cơm uống một ngụm, thứ nước canh làm tỉ mỉ bằng xương sườn, chân giò tuyên uy, gà , vịt bùng nổ vị giác trong miệng, khiến người ta kinh ngạc.

Đây là món có thể dùng xuyên suốt cả bữa căn, mở đầu khai vị, giữa bữa trợ hứng, cuối bữa ăn xong sơn hào hại vị có thể giải ngấy.

Còn có đậu hũ ma bà chính tông, đầu bếp Trần Tuệ Nghiên mời tới từng theo học chưởng môn nhân hiện nhiệm của quán ăn trăm năm Trần Ma Bà, đậu hũ ma bà hiện giờ đã xuất hiện khắp nơi rồi, nhưng phát triển các trường phái khác nhau sinh biển dạng, chỉ có cửa hiệu ở Vạn Phúc Kiều Thành Đô là chính tống nhất.

Múc một thìa nước ớt đỏ rực lẫn với đẫu hũ trắng nõn, trộn với cơm trắng ăn một miếng thôi, mùi vị như từ ký ức phủi bụi bao năm ào ào tuôn ra.

Tiếp đó là vây cá rang khô, bí ngô thủy tinh, cung bảo kê đinh ... Đều làm người ta khen không ngớt miệng.

Phía bên kia Lý Tĩnh Bình mời mọi người nâng chén, bên này nước cam ép, bia , coca, mọi người đồng loạt phụ họa.

Khi nãy mọi người đều đã chảo hỏi làm quen, lúc này có món ngon dẫn dắt, không khí dần sôi động, chủ đề cũng nhiều lên, nội dung đương nhiên xung quanh chuyện xảy ra ở Thành Đô cũng như trong tỉnh.

“ ... Các anh có biết sự kiện con trai phú hào họ La ở Hong Kong tới đại lục, bị người ta chụp được ảnh mua dâm không? “ Người nói câu này là Cao Tụ Hiền: “ Chuyện này đang xôn xao, chắc không ít người biết hả? Nhưng tôi chắc mọi người ít ai biết, La Lẫm Văn tới đại lục là để theo đuổi tiểu thiên hậu Tần Tây Trăn của tỉnh ta đấy, kết cục gặp phải chuyện này, không thể không nói có điều mờ ám.”

Vợ hắn ở bàn tròn quay sang cắt lời: “ Này, anh nói chuyện gì thế, còn có trẻ con.”

“ Sắp trưởng thành hết rồi, trẻ con gì nữa, em không biết, chúng nó đều biết lên mạng cả, có khi còn biết nhiều hơn chúng ta. “ Cao Tu Hiền cười ha hả: “ Tôi và vợ tôi quan niệm không giống nhau, tôi cho rằng giáo dục trẻ nhỏ không cần che đậy, em nghĩ có chuyện gì mà chúng nó chưa biết à? Báo chí, rồi ti vi, lại cả mạng internet nữa, chúng nó đã không cùng cấp bậc với chúng ta khi cùng độ tuổi này năm xưa nữa. Cho nên em không phòng được đâu, mà phải chỉ dẫn cho chúng nó quan niệm chính xác, cái gì đúng, cái gì sai.”

Lời này được mọi người hưởng ứng, nhất là thế hệ trẻ.

Trình Nhiên lúc này trải qua gượng gạo ban đầu vì sự xuất hiện của Lục Vĩ cũng đã bình tĩnh lại, vì nhìn phản ứng của Lý Tĩnh Bình, Khương Hồng Thược, thậm chí Lục Vĩ đều không biết trước.

Hiển nhiên đều do một mình mẹ Khương Hồng Thược an bài.

Không biết mục đích của mẹ Khương Hồng Thược là gì, nhưng bữa Hồng Môn Yến này càng phải cẩn thận hơn rồi.

Vì thế Trình Nhiên không thể không ép mình bình tĩnh lại, ít nhất Lục Vĩ cũng không có chuẩn bị trước, không có ưu thế gì hơn ý. Nghĩ vậy trong lòng yên ổn hơn một phần.

Lúc này lại nghe mọi người nhắc tới sự kiện La Lâm Văn mua dâm bị bắt, đem so đời sau hắn cưỡng bức minh tinh thì ảnh hưởng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bản thân thân phận công tử hào môn của hắn, cùng với việc Hong Kong và đại lục đang giai đoạn cọ xát, vẫn gây nhiều chú ý.

Chỉ là không nghĩ y ra tay nhanh nhất có thể rồi, Tần Tay Trăn vẫn bị liên lụy vào.

Tất nhiên đa phần người lớn ở đây đều là công chức nhà nước, thậm chí là lãnh đạo, điều bọn họ quan tâm không phải là mấy chuyện lộn xộn ở giới giải trí.

Khương Vi Cầm có vẻ chiếu cố Lục Vĩ hơn một chút :” Lục Vĩ, cháu không ở Thành Đô, có biết chuyện này không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận