Trùng Nhiên

Chương 149: Dư chấn. (1)

Mùa hè với trời xanh mây trắng, mồ hôi nhiệt huyết, khiến người ta không nhớ rằng, cái nắng đó có thể khiến ta cháy da, mùa thu nhuộm khắp nơi với ánh hoàng kim rực rỡ, lại chỉ làm người ta dễ buồn thương, cảm thản “ngàn vàng chẳng mua được một khắc thời gian”.

Ở lớp số 9, bọn họ đang ở cuối thu đìu hiu, nhưng có tinh thần mùa hạ.

Tiết học cuối cùng, giáo viên vừa mới mặt mày hồng hào đi vào lớp đã nói: “ Chắc các em còn chưa biết, tôi mang cho tới lớp một tin mừng ...”

Có người đã vỗ tay hô lên: “ Trình Nhiên.”

Thế là cả lớp một lần nữa lại ầm ĩ ăn mừng, giáo viên vất vả lắm mới dẹp loạn được: “ Đủ rồi, đủ rồi, thì ra các em đã biết, Trình Nhiên, làm rất tốt, đáng biểu dương ... Lớp trưởng lên trả bài thi cho các bạn đi, chúng ta bắt đầu giảng bài nào .”

Hết tiết học, Trình Nhiên vẫn như mọi khi, hết giờ là lại ra ngoài đi dạo, nhưng không giống những lần trước, lần này có vô số ánh mắt nhìn theo, khiến người ta mất tự nhiên.

Dương Hạ không quay đầu nhìn, cố gắng hết mức cô mới đạt được 940 điểm, đó là kết quả của sự kiêu ngạo không chịu thua ẩn sâu trong lòng cô suốt từ lúc lên cao trung tới giờ.

Cô chỉ thấy, nếu mình vẫn tiếp tục ưu tú, vẫn tiếp tục ở trên cao, sẽ một lần nữa khiến người đó lại lần nữa nhìn cô, giống như bao năm qua luôn nhìn cô vậy.

Dương Hạ không nhìn Trình Nhiên.

Vì cô sợ, một khi mình quay đầu lại thì người luôn phải ngước nhìn kia sẽ là mình.

Người đó đi qua bàn cô, Dương Hạ không cần nhìn cũng biết, cô rất quen thuộc với người đó, tiếng bước chân, mùi trên người, tất cả, tất cả ...

Diêu Bối Bối ở bên cạnh đột nhiên kinh hãi lùi lại, hai tay ôm trước ngực: “ Trình Nhiên cậu muốn làm gì?”

Trình Nhiên nhìn Diêu Bối Bối không chớp, ánh mắt rất thèm thuồng tà ác: “ Có ai đó nói muốn lấy tay rán cá cho mình ăn, mình đang nhìn xem cái tay nào nhiều mỡ hơn thôi mà.”

Xung quanh cười phá lên từng hồi.

Diêu Bối Bối "á" một tiếng, hai tay che mặt, chết rồi vụ này mình xấu hổ tới cuối đời mất.

Văn phòng giáo viên.

Dịch Hùng dạy vật lý lớp 7 và lớp số 13 toàn thân như mất sinh khí, tin tức ở buổi tổng kết bên kia truyền về, tình hình tệ hơn ông ta nghĩ, lớp ông ta không chỉ thua một môn, mà là thua trắng rồi.

Thường ngày ông ta nói chuyện với người khác lúc nào cũng chướng tai cay nghiệt, nhưng vừa nặng lời vài câu liền lập tức chèn vào một câu mang tính chất đùa cợt, làm người ta bốc hỏa, nhưng nhìn ông ta cười hì hì chẳng sao trở mặt được. Chứ còn gì nữa, người ta nói đùa, anh lại lên cơn điên, xung quanh sẽ nói anh hẹp hòi, nên đành nhịn thôi.

Thế là những giáo viên tư lịch thấp bị ông ta áp chế không ho he gì được, bằng thủ đoạn đó, ông ta lập uy trong trường, mỗi lần trường chia phúc lợi, ông ta đều lấy phần hơn.

Không ngờ có một ngày bị cắn trả, một giáo viên trẻ vào phòng nói: “ À thầy Dịch, lần trước anh nói đề vật lý năm nay khó lắm, có thể phân rõ hơn kém rõ ràng, thế đã phân chưa nhỉ? Học sinh được 100 điểm chắc là ở lớp anh đúng không ... Ha ha , tôi nói đùa ấy mà anh đừng để ý.”

“ À thấy Dịch, anh đã biết tin gì chưa, lớp thầy Đàm xuất hiện trạng nguyên rồi đấy. Ái chà năm nay chắc thầy Đàm đếm tiền thưởng mỏi tay ấy chứ, giáo viên vật lý lớp số 9 cũng vớ bở luôn. Đương nhiên anh thì bận tâm gì tới chút tiền thưởng đó, thầy Dịch nhiều tiền mà ...”

Dịch Hùng làm sao để đám giáo viên trẻ này thừa cơ trèo lên đầu lên cổ mình được, cười ha hả: “ Thì giữa kỳ thôi mà, lên lên xuống xuống là thường, ai là người cười cuối cùng chưa biết.”

Còn nhớ lần trước khi vào năm học mới, ông ta và Vương Kỳ ăn cơm bên ngoài, Vương Kỳ thề thốt Mã Vệ Quốc rất coi trọng mình, muốn dùng mình để cải cách giáo dục trong trường, rủ ông ta cùng cộng sự để dạy lớp số 7 toàn tinh anh do ông ta chọn.

Dịch Hùng tính, Vương Kỳ mấy năm qua rất thuận lợi, từ giáo viên dạy lớp ôn luyện, giờ thành chủ nhiệm lớp, rõ ràng Mã Vệ Quốc đang muốn cải cách thật, mình nên đứng về phía Vương Kỳ ... Không phải trong trường có mấy giáo viên ỷ tư lịch coi thường mình à, một khi Vương Kỳ nắm quyền, mình cũng nước lên theo thuyền.

Ai ngờ lên chưa thấy, giờ đã thành trò cười.

Nhìn Dịch Hùng bỏ lại một câu rồi hậm hực rời phòng, mấy giáo viên trẻ đập tay nhau ăn mừng.

Trưa ngày hôm đó không ít giáo viên bộ môn, chủ nhiệm đã có được thành tích lớp mình dạy rồi, bọn họ hỏi qua nhau, ai nấy đều biết tình hình thi cử của lớp số 9, cùng với cái tên Trình Nhiên.

Bọn họ rất ngạc nhiên với sự trầm tĩnh của Đàm Khánh Xuyên, trong khi Vương Kỳ thì sao, ngông nghênh không coi ai ra gì, tạo thành sự tương phản rõ ràng.

Chẳng ai bảo ai, bọn họ rỉ tai nhau không nên lộ tin tức ra vội, Vương Kỳ càng nhảy nhót tợn thì đến lúc ngã càng đau, tất cả chờ đợi giây phút đó.

Vương Kỳ thực sự là mất lòng người tới cực điểm, cả giáo viên bộ môn dạy lớp số 7 cùng trả lời " Thầy Vương, môn của tôi còn chưa có thống kê cả khối, phải muộn một chút mới có."

Dù sao bọn họ đâu phải chỉ dạy lớp số 7 chứ, chẳng cần treo cổ chết cùng cái cây với Vương Kỳ.

Thế nên lần này Vương Kỳ thất bại ở lễ tổng kết giữa nói sâu xa hơn chẳng phải do Trình Nhiên, chẳng tại Đàm Khánh Xuyên, mà là tự ông ta chuốc lấy.

Mọi người cũng phải có cái nhìn khác về Đàm Khánh Xuyên, người ta thật thà không có nghĩa là người ta ngốc, gừng đúng là càng già càng cay.

......... ........

Đàm Khánh Xuyên dự cuộc họp xong, nghe thấy lớp mình truyền ra tiếng ầm vang, ông ta mỉm cười, đợi sắp tan học mới quay về lớp.

Giáo viên lịch sử cũng giảng song bài rồi, thu dọn sách vở về sớm, nhường thời gian còn lại cho Đàm Khánh Xuyên.

Đàm Khánh Xuyên nhìn những gương mặt hồ hởi trong lớp, nghiêm mặt nói: | Các em hẳn là đều biết chuyện của bạn Trình Nhiên rồi, chúng ta có học sinh điểm cao nhất cả khối, nhưng điểm trung bình lớp ta lại không phải là cao nhất, làm tôi rất mất mặt ... “

Đám học sinh bị dội nước lạnh, lớp học im hẳn, hôm nay đúng là ăn mừng hơi quá, ai nấy đều lâng lâng cứ như là mình đứng thứ nhất toàn khối vậy, nhìn lại thì thành tích trong lớp rất bình thường.

“ Các em phải lấy Trình Nhiên làm gương ... Nào chúng ta tranh thủ thời gian, bài thi sáng nay còn chưa giảng hết, lát nữa tan học về muộn một chút vậy, các em tập trung vào đây, chỉ hai phút thôi.”

Lại là chỉ 2 phút, ai chả biết thầy Đàm dùng giờ cung đình, phải nhân 10 lên.

Lớp học than khóc dậy đất.

Đợi Đàm Khánh Xuyên giảng tận hai mấy phút mới tha cho đám học sinh, đến khi ông ta về nhà thì vợ Triệu Thanh thập thò nãy giờ chạy vội ra.

“ Lão Đàm, có thật không, hôm nay nhiều người kể với em, anh ra tay ở buổi tổng kết thật à, bọn họ bảo Vương Kỳ bị anh giáo huấn, mặt tím tai không nói được câu nào cả. Mọi người trong khu đều hả hê lắm, ai cũng bảo nếu để tên tiểu nhân Vương Kỳ đó đắc ý, sau này còn ai sống được nữa ... Nói Lão Đàm anh là gừng càng già càng cay, im ỉm bao lâu té ra là đợi đúng thời cơ cho hắn một đòn không ngóc đầu lên được.”

Đàm Khánh Xuyên nhìn vợ mặt mày hớn hở hoa chân múa tay, phảng phất nhìn thấy cô gái năm xưa, hai người họ học ở hai thành phố khác nhau, thi thoảng mới gặp nhau được một lần.

Khi ấy ông mặc cái đồng phục hai màu đen làm quê vô cùng, tàu hỏa chạy ì ạch mười mấy tiếng đồng hồ, chỉ sợ người yêu đợi lâu, xuống tàu chạy thục mạng.

Vợ ông mặt phụng phịu đứng dựa lưng đợi ở cổng trường, buộc hai bím tóc, mặc áo sơ mi lụa hoa vàng nhỏ li ti, làm tim ông đập loạn xạ, mấy chục năm trôi qua, vẫn nhớ như in cảnh đó.

Rồi chẳng biết khi nào hai người kết hôn, sống trong nhà đơn vị cấp, định phấn đấu vài năm rồi sinh con sau, kết quả lần khần mãi mới sinh con, rồi vừa chăm con, vừa chăm cha mẹ, đủ loại áp lực cuộc sống ập tới, ngày ngày nhìn thấy nhau chỉ có cãi vã. Đàm Khánh Xuyên từ người sôi nổi nhiệt tình trở nên trầm mặc, Triệu Thanh năm xưa như con chim nhỏ ríu rít làm lòng người vui vẻ thì trở nên lắm điều, cay nghiệt, chỉ biết trách móc chồng.

Thời khắc này, tựa hồ như năm tháng tuổi trẻ quay lại rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận