Trùng Nhiên

Chương 562: Tuổi trẻ không an phận.

Khi Tần Thiên và Trình Nhiên đi ra ngoài, Viên Tuệ còn ra sức đánh mắt, Tần Thiên lơ đi, vờ không thấy gì.

Trên đường đi Tần Thiên làm như lơ đễnh hỏi: “ Sao hôm nay lại rảnh rỗi như thế?”

Trình Nhiên giải thích qua loa chuyện hôm nay tới nhà họ hàng ăn cơm, sau đó Cao Thiều Ninh lấy vé ra giữa bữa cơm thế nào, rất bất đắc dĩ nói: “ ... Nó biết làm thế mình khó từ chối rồi, nó thành công rồi, thế nên có thể coi mình bị con bé bắt cóc tới đây, mình không ngờ bạn cùng con bé cùng vũ đoàn, thế giới nhỏ thật đấy.”

Tần Thiên nhìn y chằm chằm.

Trình Nhiên sờ mặt: “ Có cái gì à?”

“ Không có gì. “ Tần Thiên quay đầu lại, có chút thất vọng nho nhỏ, thì ra cậu ấy không tới đây vì mình: “ Mình đã nhận được tiền từ anh Chu rồi, cám ơn nhé. Mà mình lấy được tài trợ từ bệnh viện, sao không có khen ngợi gì, như thế không hợp với thân phận của cậu.”

Vì lên sân khấu biểu diễn, cho nên Tần Thiên trang điểm rất đậm, gò má đỏ au, mắt kẻ rất đậm, kiểu trang điểm như yêu quái đó không đánh bại nổi vẻ đẹp tinh tế của cô, Trình Nhiên lén nhìn mấy lượt, chỉ là y có thủ đoạn, không để Tần Thiên phát hiện, nói: “ Không phải có phong bao đỏ à?”

Tần Thiên nghiêm túc: “ Gần đây mình có xem thêm sách quản lý, trên đó nói nhân viên không chỉ có yêu cầu thưởng vật chất, còn có theo đuổi tinh thần, muốn được lãnh đạo thừa nhận. Ở phương diện này không gì bằng khích lệ từ lãnh đạo, có thể mang tới hiệu quả không ngờ .... Cậu là ông chủ lại không đọc sách quản lý à?”

Trình Nhiên không ngờ tới, hơn nữa trước giờ y cũng không coi Tần Thiên như nhân viên, không có tâm thái đó, gãi đầu: “ Hình như là đúng thật, mình sơ suất rồi, kỳ thực bạn làm rất tốt, ghi công lớn, nhưng có một điểm nên nhớ, bạn đang đi học, chuyện làm thêm là phụ thôi, coi như ở giai đoạn rèn luyện, đừng lún vào sâu quá, không rút ra được.”

“ Này này, lời của cậu chẳng có tí sức thuyết phục nào cả, nhìn lại mình đi. “ Tần Thiên xỉa tay vào ngực Trình Nhiên, nói tới lún sâu, có ai lún sâu hơn y đâu:

Trình Nhiên giơ tay: “ Được rồi, mình lại sai, ý mình là đây không nên là trọng tâm của bạn ở giai đoạn này, Thiên hành đạo quán luôn là hậu thuẫn của bạn, để bạn thỏa sức phát huy sở trường. Nhưng có chuyện bây giờ không làm, sau này không làm được nữa.”

“ Ví dụ?”

“ Ví như vũ đạo, nếu bạn thực sự say mê ở phương diện này, hãy tiếp tục theo đuổi nó, giành lấy đỉnh cao xứng đáng với sự khổ công của bạn, mặc sức chơi thật vui để có kỷ niệm đáng nhớ. Đây là chuyện qua rồi sẽ không có nữa, cái nghề này tuổi đời rất ngắn ngủi.”

Đây cũng chính là điều làm Tần Thiên sầu muộn thời gian qua, không ngờ chỉ vài câu nói của Trình Nhiên đã cởi bỏ rồi, thậm chí cô còn chưa hỏi cơ, Tần Thiên không phục: “ Tuổi không hơn người ta bao nhiêu mà cứ thích lên mặt dạy đời, hứ!”

Trình Nhiên chết nghẹn luôn.

“ Mình hiểu rồi. “ Trần Thiên hai tay vắt sau lưng, bước chân rõ ràng trở nên nhẹ nhõm hơn lúc nãy: “ Cho nên không khen ngợi mình là không muốn mình lún quá sâu hả?”

Trời đất chứng giám, Trình Nhiên đơn giản là lười thôi, thói quen nghĩ Tương Chu sẽ xử lý ổn thỏa cho mình, y vẫn chưa hoàn toàn đặt bản thân mình ở vị trí ông chủ, cơ mà hiểu lầm thế cũng tốt, làm hình tượng của mình cao lớn hơn một chút.

Đi tới cổng hậu trường, Tần Thiên dừng lại: “ Trình Nhiên, có phải vừa nãy ý cậu là, dù mình có đi bao xa, Thiên hành đạo quán đều là cái tổ mình có thể trở về chiếm núi xưng vương không?”

Mình chỉ nói "làm hậu thuẫn của bạn", vậy mà suy ra nhiều như thế được à, cảm thấy ý từ có vẻ không khác nhau là bao, nên Trình Nhiên gật đầu: “ Ừ.”

Đôi mắt Tần Thiên theo cùng nụ cười mà long lanh như đèn thủy tinh trên trần: “ Cậu mơ đi.” Nói rồi quay ngoắt người bước đi, cái cổ ngẩng cao như con thiên nga kiêu kỳ.

Trình Nhiên tiếp tục ngẩn người, cô gái này có phải lại hiểu sai ý mình rồi không? Vỗ trán mấy phát, giao tiếp với mấy cô gái thật là vất vả.

Cách đó không xa có hai cô gái khác đang ngẩn ra vì thấy Trình Nhiên.

Đối với Diêu Bối Bối và Liễu Anh mà nói, hòa nhập vào cái vòng tròn của Thẩm Hi Hoa, được gặp vị công tử tên Ngô Lỗi, nghe bọn họ nói về khúc mắc với Tần Thiên múa chính của vũ đoàn, rất là phấn chấn, chuyện khi đó thế nào không biết, ít nhất Ngô Lỗi đúng là bị đánh vỡ đầu.

Theo đuổi cô, cô không chịu thì thôi, đánh người ta vỡ đầu phải khâu là sao chứ, phải nói cho ra lẽ. Hơn nữa bọn họ vừa rồi còn nhìn thấy đoàn người Ngô Lập Vĩ cha của Ngô Lỗi đi qua, bên cạnh là người của ban tổ chức, có cả nhân viên công tác mở đường, rất khí thế.

Ngô Lập Vĩ trên 40, mặt có chút hung dữ không giận mà uy, nhìn một cái biết ngay là nhân vật ngồi vị trí cao lâu ngày. Vừa tới một cái, đám người con cháu những nhà không quan cũng thương đều ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chú Ngô", còn ông ta chỉ gật đầu, chỉ đứa con trai đội mũ cũng không che được hết băng gạc, cánh cáo "Đừng gây thêm phiền phức."

Ngô Lỗi không ngừng vâng dạ, nhưng đợi cha hắn vừa mới rời đi là liền lộ nguyên hình nói,: "Cha tôi chỉ làm bộ vậy thôi, tôi nói với ông ấy hôm nay muốn nữ nhân đánh vỡ đầu tôi phải có câu trả lời, ông ấy mắng tôi một nữ nhân không xử lý nổi, ý tứ chẳng phải nói, chuyện này tôi phải xử lý, đúng không?"

Có người nói tới sự tích của Ngô Lỗi năm thứ nhất, có một kẻ không có mắt va chạm với hắn ở trường quốc tế Gia Hàng, kết quả là hắn trực tiếp xông vào lớp cầm ghế đập, đánh người ta hộc máu. Sau đó nhà đối phương mới đầu không chịu bỏ qua, cha Ngô Lỗi không xuất hiện, chỉ có mẹ hắn đi đàm phán, đưa ra một cái giá, đối phương nhận tiền chuyển trường, nhà trường chỉ cho một thông báo cảnh cáo toàn trường, thế là hết.

Phá hỏng kỷ luật trường xông vào lớp đánh người bị thương, kết quả bản thân thì vẫn yên vị, đối phương bị chèn ép chuyển trường, Ngô Lỗi thành danh nhân, không ai không biết. Trường tư mà, đôi khi là thế, đành nghiêng về phía không thể đắc tội nhất.

Diêu Bối Bối và Liễu Anh cảm giác chuyện này không được ổn lắm, nhưng mà bây giờ đã tới đây rồi, các cô đành phải thể hiện cùng tiến cùng lui với bọn họ, rút lui cũng không được nữa.

Hơn nữa thiếu niên đều không cam tâm cuộc sống bình thường nhạt nhẽo, bọn họ kỳ vọng cuộc sống thật oanh liệt, thật đáng nhớ.

Giống như hai cô, tới thành phố mới, tràn ngập sự mới mẻ và hưng phấn, hi vọng được hòa nhập vào hoàn cảnh mới, người bạn mới, tham dự vào chuyện kích động lòng người, kể cả biết nó không ổn.

Tuy các cô cũng mơ hồ đoán bên trong phải có nội tình, vì như vì sao nữ sinh nhà người ta đánh vỡ đầu Ngô Lỗi, chẳng lẽ không biết bối cảnh Ngô Lỗi, không phải người có thể tùy tiện trêu chọc, hay là vì không chịu nổi quấy nhiễu, Ngô Lỗi rất có khả năng làm chuyện quá đáng nên con gái nhà người ta phản ứng mạnh như vậy.

Nhưng nghi vấn đó dưới tình huống bây giờ không quan trọng nữa, Ngô Lỗi có cớ rồi, còn các cô thì theo bạn tới đây chỉ có thể đứng về phe hắn.

Dù sao các cô chỉ là thành phần phụ họa thôi, thái độ có thế nào cũng không thay đổi được gì, hơn nữa còn bị không khí và tâm tình của đám đông làm máu như chảy nhanh hơn.

Thế rồi bọn họ nhìn thấy người đứng cạnh Tần Thiên.

Đó là người các cô quen, thậm chí có thể nói là bạn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, là thanh mai trúc mã đúng ý nghĩa truyền thống nhất.

Diêu Bối Bối còn chưa tin vào mắt mình, kéo tay Liễu Anh: “ Đó là Trình Nhiên à, cái người đi cùng Tần Thiên ...”

Vừa rồi Tần Thiên đi ra liền có người nói đó là chỉnh chủ, hai người còn đang thầm nhủ cô gái này thật xinh đẹp, chẳng kém gì Dương Hạ, chỉ khác nhau về khí chất, một ôn nhu như nước một thì lạnh lùng băng giá.

Liễu Anh máy móc gật đầu: “ Chính là cậu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận