Trùng Nhiên

Chương 119: Đừng để ý, thằng đó bị thần kinh đấy! (2)

Trình Nhiên đang đặt tay lên vai Tề Thịnh chưa thu về, nhìn thấy cái cảnh này chỉ muốn nhắm mắt lại, thở dài đầy ai oán: “ Sao lại làm thế chứ?”

Tề Thịnh nghe thấy câu này của Trình Nhiên cũng có cảm giác có cái không ổn.

Bốp!

Một cú đá toàn lực không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào giáng thẳng vào bụng Lý Vĩ, thằng này lảo đảo lùi lại, ngã oạch xuống đất, sau đó ôm lấy mông la hét, đoán chừng cú ngã vừa rồi dập xương cụt luôn rồi.

“ Mày ...”

Cổ Đồng chưa kịp nói dứt lời thì một bàn tay cực khỏe mang theo sức mạnh không thể kháng cự chộp lấy cổ hắn, sau đó đẩy mạnh vào tường, gáy bị chấn động nhẹ, đầu óc choáng váng. Hắn cố gắng gỡ tay Tạ Phi Bạch trong vô vọng, khí quản bị bóp chặt, đến kêu cũng không kêu nổi.

“ Tu tâm dưỡng tính cái con kẹc ! “ Tạ Phi Bạch rốt cuộc cũng chịu hết nổi rồi, phun ra một câu tục tĩu, tức thì cảm thấy lồng ngực hết sức sướng khoái vô cùng, bồi thêm hai thằng vô phúc kia mỗi đứa một cái, sau đó đi thẳng tới chỗ Tề Thịnh và Trình Nhiên.

Tề Thịnh thấy Tạ Phi Bạch tới trước mặt thì kinh hoàng, không hiểu sao chuyện lại biến thành thế này, hốt hoảng nói: “ Khoan đã ...”

Bốp!

Tạ Phi Bạch chẳng nói chẳng rằng giáng một cú đấm giữa mặt Tề Thịnh.

Rắc!

Tề Thịnh ôm mặt ngã xuống đất, lăn lộn kêu gào, hắn cảm giác cái mũi của mình đã gãy rồi.

“ Tu tâm dưỡng tính này thì tu tâm dưỡng tính, ai thích tu thì tu, lão tử không tu nữa ... “ Tạ Phi Bạch liên tục đá vào bụng Tề Thịnh.

Trình Nhiên thở hắt ra, xong, mấy cái thằng ngốc, sư tử đang ngủ lại đi lấy que chọc nó ...

Theo như Trình Bân kể, vì chuyện của cha mình, mùa hè vừa rồi Tạ Phi Bạch thường xuyên phải tới cục cảnh sát, một lần hắn đi qua phòng huấn luyện võ thuật, sau đó cứ như bị nam châm hút vậy, ngày nào hắn cũng tới, kể cả cuối tuần.

Mà nơi đó có huấn luyện viên thuộc đặc cảnh, có vẻ đám cảnh sát ở đó thích sức vóc của Tạ Phi Bạch lắm, còn dạy hắn không ít kỹ thuật tán đả, phòng thân.

Tạ Phi Bạch vốn sức lực hơn người, bản tính lì lợm, kinh nghiệm đánh nhau phong phú, giờ đi học thêm thứ này, khác gì hổ mọc thêm cánh. Chỉ là được huấn luyện viên dặn dò, hắn biết thứ mình học nguy hiểm, nên ước thúc bản thân ...

Thực tế tới trước ngày hôm nay Tạ Phi Bạch đã làm rất tốt.

Kết quả là bị đám người này phá hỏng rồi.

Tạ Phi Bạch bồi thêm cho Tề Thịnh một cú đá cuối, nhổ bãi nước bọt vào mặt hắn, sau đó chẳng thèm nói thêm cái gì, xoay người rời khỏi ngõ. Lý Vĩ còn đang ôm mông rên rỉ, thấy Tạ Phi Bạch đi tới thì kinh hoàng bò đi như con sâu, còn hai thằng béo gầy làm nhiệm vụ gác ở đầu ngõ thì không dám phun một cái rắm.

Tên hung thần đi rồi, người trong ngõ vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Thế rồi đột nhiên Tạ Phi Bạch quay lại, vẫn thế, chả thèm nói gì, đá thẳng vào mặt Cổ Đồng đang ngồi dựa vào tường.

Hự, Cố Đồng ngã vật sang bên.

Tạ Phi Bạch bấy giờ mới hài lòng, dựng ngón giữa lên rồi bỏ đi.

Trình Nhiên biết hắn dựng ngón giữa chửi mình, cú đá vào mặt thằng vô phúc kia thực ra là muốn đá mình.

Tề Thịnh máu mũi chảy ròng ròng, hắn run run lấy giấy trong cặp ra, ngửa mặt lên nhét giấy vào mũi ngăn máu chảy. Hắn không biết cái thằng hỗn thế ma vương kia là ai, vì sao bỗng dưng như chó dại lên cơn lao vào đánh bọn chúng như thế.

Trình Nhiên thương hại cúi xuống đưa tay ra: “ Xem các cậu kìa, làm cái gì thế chứ? Bỏ đi, lần sau đừng gây sự với hắn, hắn là thằng điên ... Nào, để tôi đỡ cậu lên … Sao, không cần à, vậy tự bảo trọng nhé …”

Đã đau còn nghe giọng mát mẻ đó, Tề Thịnh rất muốn hét lên, mày mới là thằng điên.

Đối với Cổ Đồng và Lý Vĩ mà nói chuyện xảy ra vào chiều tan học ngày thứ sáu đó là sỉ nhục của đời người.

Vốn bọn chúng cho rằng năm thứ nhất trừ tên Lưu Tuấn bị ở lại lớp một năm kia, số còn lại đều là đối tượng để bọn chúng thể hiện thực lực của mình. Bất kể là những địa điểm được đám học sinh ưa thích ở giờ nghỉ, hay là sân bóng rổ hay có nữ sinh vây quanh xem, chúng đi tới đâu là người khác phải nhường chỗ.

Con người là động vật quần cư, mỗi người sau khi thỏa mãn nhu cầu sinh tồn của bản thân, đều theo bản năng theo đuổi thừa nhận của xã hội. Ở thời học sinh theo đuổi ánh mắt ngưỡng mộ khi có thành tích cao, theo đuổi kỹ thuật bóng rổ đẹp mắt khiến nữ sinh hét chói tai. Nhiều năm sau thành ông chú bụng bự thì muốn có nhà to xe đẹp, được người đời nể sợ.

Học tập thì Cổ Đồng và Lý Vĩ không hơn được ai rồi, theo đuổi chuyện này là vô ích, thể thảo chúng cũng chỉ ỷ sức hơn người thôi, chẳng thể nổi bật được.

Nhưng chúng có cơ bắp phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa, vậy dùng thứ này để được người ta sợ đi.

Vậy mà hôm nay lật thuyền trong mương.

Đúng vậy, Cổ Đồng và Lý Vĩ thấy mình đi sông đi biển mà để lật thuyền trong mương, cái thằng to xác kia thì sao nào, chúng không sợ, bọn chúng rất có tâm đắc trong việc đánh lộn.

Ngày quân huấn hôm đó không phải là vô tình va chạm với Tạ Phi Bạch, mà là cố ý, định dùng thằng đầu quả dưa to xác đó lập uy, ai ngờ thằng ngốc đó bỏ đi.

Kết quả bọn chúng hiểu lầm, không chuẩn bị, mới có kết quả này.

Đến thứ hai mặt Tề Thịnh còn chưa hết sưng, vết bầm lớn giữa khuôn mặt ưa nhìn của hắn rất bắt mắt. Sau đó có tin đồn ở phạm vi nhỏ, nói hắn bị người ta đánh.

Chặn đường người ta không xong lại còn bị đánh, hai người Cổ Đông sao nuốt trôi cục tức này? Thằng to xác đó có khỏe, nhưng bọn chúng có thế lực, thành phố Sơn Hải là nơi miếu nhỏ nhưng bồ tát lại nhiều, 17 lớp năm thứ nhất, có một đám người nhờ quan hệ tiền bạc nhét vào trường, mà trong giới đó, có không ít người của chúng.

Thằng to xác đó một chọi hai được, vậy chọi ba, chọi bốn thì sao? Đông người mới là vương đạo, tụ tập chục người, vây mày trong ngõ, mày có giỏi mấy tới lúc đó cũng làm bao cát.

Cho nên đừng có mà vênh váo vội, ai quỳ xuống trước chưa biết đâu.

Cổ Đồng và Lý Vĩ bắt đầu hẹn người, tập trung với nhau ở vườn hoa trong trường.

“ Ê Cố Đồng, làm sao thế? Thằng mù mắt nào trêu chọc vào mày ... “ Tương Ba và hai tên nữa được Lý Vĩ gọi tới, nhìn cái mặt thâm tím của Cổ Đồng phải cố lắm mới nhịn được cười.

Cổ Đồng cũng hẹn được ba tên khác, vậy là tổng cộng có tám người rồi, tất nhiên toàn là loại đánh nhau thành thói, quá dư thừa để đối phó với thằng to xác kia: “ Tạ Phi Bạch lớp số 3.”

Đương nhiên là Cổ Đồng và Lý Vĩ không kể bọn chúng bị người ta đánh cho không trượt phát nào, mà nói với bên ngoài, thằng to xác đó rất ngông nghênh, nhìn chướng mắt nên muốn cho bài học mà thôi.

“ Tưởng ai, thằng đó chỉ cần một mình anh Tương là đủ rồi.”

“ Xì, có khi hắn nghe thấy tên anh Tương là quỳ xuống xin tha thứ ấy chứ.”

“ Hôm nay phải hỏi thăm thằng đó tử tế.”

Rõ ràng ở đây có vài thằng tay chân đi theo, rất nhiệt tình phụ họa.

“ Mày nói ai cơ? “ Trương Ba kinh ngạc:

Cố Đồng lặp lại lần nữa: “ Tạ Phi Bạch.”

Tương Ba không có nửa phần do dự, từ chối ngay: “ Thằng đó thì tao chịu, không giúp gì được mày rồi.”

“ Tương Ba, sao thế, chẳng nhẽ mày quen thằng đó à, bạn mày à?”

“ Gọi là bạn thì chưa tới, mày nói thằng đó ngông nghênh, nó không ngông mới lạ, biết cha nó là ai không? Tạ Hậu Minh đấy. Trước kia nó chính là lão đại ở sơ trung Nhất Trung. Thằng đó thì hết cách, tao với nó học cùng trường, tao khuyên bọn mày nhé, đừng gây chuyện với nó, nếu không còn rắc rối hơn đấy ...”

Cổ Đông và Lý Vĩ nhìn nhau không tin nổi.

Cái thằng đầu quả dưa, cái thằng ngốc to xác đó lại chính là lão đại trước kia? Mặc dù bọn chúng không biết trước kia Tạ Phi Bạch làm lão đại thế nào, nhưng chỉ cần qua thái độ kiềng nể của Tương Ba là đủ thấy rồi.

Xem ra mình đá phải cục sắt rồi, muốn kiếm lại thể diện là không thể nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận