Trùng Nhiên

Chương 467: Dạy cách làm người.

Mùng 5 Tết, hai ngày trước Tần Tây Trăn gọi điện nói đồng ý gặp mặt, nhưng cần xử lý vài việc, rốt cuộc hai ngày rồi không thấy gì, La Lẫm Văn mất kiên nhẫn, đã lần thứ ba gọi điện cho Tần Tây Trăn, lần này nội dung có ý vị muốn lật bàn, không còn khách khí nữa.

“ Cô Tần phải ở cùng người nhà, tôi hiểu ... Nhưng nếu như đã hẹn gặp, lại một lần, hai lần, lại ba lần né tránh, khiến tôi phải hoài nghi thành ý của cô. Thế này đi nhà hàng Lệ Tinh, mùng bảy, tôi bày tiệc. Nếu cô Tần không tới, thứ cho tôi không tiếp nữa.”

Nghe phía Tần Tây Trăn giải thích, La Văn cúp điện thoại, tà hỏa bốc lên, cô gái trong chăn thò đầu ra, vừa nói vài câu phụ họa đã bị hắn ấn lại.

La Lẫm Văn khép mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô gái đó, nhưng trong đầu lại tưởng tượng ra hình ảnh của Tần Tây Trăn. Mấy năm qua những cô gái mà hắn thích, chẳng ai mà hắn dùng thân phận này mà không có được. Đối với nữ nhân mà nói, xinh đẹp thôi đã chẳng khơi lên quá nhiều hứng thú với hắn. Thế rồi Tần Tây Trăn xuất hiện, trong giới con nhà giàu ăn chơi bọn chúng, có tin cô gái này là đóa hoa lan, chưa vấy bẩn.

Tin tức này rất đáng tin, vì có lý do đơn giản, nếu không phải như thế thì sớm có kẻ khoe khoang chiến tích của mình rồi. Có tin đồn, một vị đại lão trong giới đã nhắm vào Tần Tây Trăn, đầu những năm 90, có một nữ minh tin cực hot bị ông ta chiếm đoạt, nay kết cục rất thê thảm. Trước đó đưa ra ý hướng hợp tác trên màn ảnh rồi làm mồi nhử, không ngờ vừa lộ ra chút ý đồ, Tần Tây Trăn rút lui, tỏ ý không tham gia đóng phim, chuyên tâm làm âm nhạc, những kẻ khác vươn tay ra, cô càng chạy ra nước ngoài học tập.

Trong suốt quá trình đó, không có một nhân vật lớn nào lên tiếng che chở cho Tần Tây Trăn, cả đám cá mập hiểu ra cô gái này không có chỗ dựa. Vì thế thủ đoạn bẩn thỉu gì cũng chuẩn bị rồi, cách nhanh gọn nhất là dùng thuốc kích thích cũng khối kẻ đợi cơ hội, nên đa phần tin rằng, Tần Tây Trăn bị kéo xuống bùn là chuyện sớm muộn, giờ quan trọng là ai sẽ có được lần đầu?

La Lẫm Văn tất nhiên không chịu bị tụt lại, vì thế chuyến đi đại lục lần này hắn công khai ý đồ trên báo, không ít người có được tin, cũng là để đánh tiếng với các vòng tròn khác, vạch rõ giới hạn. Tần Tây Trăn là mục tiêu của mình, tránh thứ chó mèo nào đó không biết làm bừa thì phí hoài đồ tốt. Đồng thời cũng gây áp lực với Tần Tây Trăn, tin rằng hắn tỏ thái độ, chuyện này sẽ thông qua nhiều nguồn truyền tới tai Tần Tây Trăn.

Thế nhưng không ngờ hắn liên tiếp đụng đầu vào tường, thông qua trung gian hợp tác mới Tần Tây Trăn tỏ ý, cô vờ như không hiểu, tới Sơn Hải không gặp được. Hắn phải trực tiếp gọi cho Trần Mộc Dịch cảnh báo, đối phương ầm ừ qua loa. Giờ Tần Tây Trăn gọi điện đồng ý gặp mặt, nhưng bảo sẽ thông báo thời gian sau, La Lẫm Văn thúc giúc vài lần, Tần Tây Trăn đều lấy cớ chưa có thời gian nhử hắn, hắn bắt đầu nóng máu.

Mấy ngày qua hắn gọi tới hai người mẫu ở Hong Kong, suốt ngày thác loạn trong khách sạn, nhưng đầu óc chỉ toàn hình ảnh Tần Tây Trăn. Giống miếng thịt ngon lành rõ ràng treo trước miệng rồi, vậy mà không sao ăn được, khiến hắn ngứa ngáy như mèo cào. Thế nên hắn không nhịn nổi nữa, gọi điện cho Tần Tây Trăn định ra kỳ hạn cuối cùng luôn, không cần biết Tần Tây Trăn định chơi trò mèo vờn chuột gì, hắn quyết xòe bài rồi.

Đương nhiên, nơi này là Sơn Hải, là địa bàn của Tần Tây Trăn, La Lẫm Văn không phải là không có chuẩn bị.

Do cha hắn có hoạt động từ thiện ở đại lục, liền thông qua quỹ từ thiện liên lạc với thư ký trưởng chính phủ Sơn Hải, đối phương hứa đảm bảo an toàn cho chuyến tham quan du lịch này của hắn, nên hắn không sợ địa đầu xà ở Sơn Hải giờ trò.

Mùng 6, Trần Mộc Dịch vừa tới Sơn Hải một cái liền khẩn cấp hẹn gặp mặt Trình Nhiên và Tần Tây Trăn, địa điểm gặp mặt là một quán cà phê. Ở thời điểm này Sơn Hải chưa có cái quán cà phê nào ra hồn, vị cà phê chẳng chính tông, lấy tiêu chuẩn cà phê uống liền thường thấy đời sau mà tính thì cũng kém xa.

Khỏi phải nói Trình Nhiên uống cà phê chất lượng thành quen ở Sơn hành đạo quán càng cảm giác không khác gì uống nước giặt giẻ lau.

Trần Mộc Dịch thì chẳng có chút tâm tình nào quan tâm cà phê ngon dở: “ Ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi đối phương, cứ để tôi, nói ngon nói ngọt cũng được, hạ mình cũng được, cố gắng hủy bỏ chuyện này, xử lý càng kín đáo càng tốt, tránh làm đối phương mất mặt.”

“ Không được. “ Trình Nhiên đang cuộn trong chăn ấm đọc sách thì bị Trần Mộc Dịch kéo ra khỏi nhà, rất không thoải mái, vốn không định gặp lại hắn trước mùng bảy, nhưng mà thấy hắn lo lắng như thế liền an ủi: “ Đây không phải là ngành nghề thực thể để một người có thể che giấu phong quang của mình. Sự nghiệp của chị ấy càng tốt, tức là độ nổi tiếng chị ấy càng cao, con người có thể kín đáo, cách hành sử không thể kín đáo được.

Tần Tây Trăn ngồi bên cạnh Trình Nhiên uống nước quả ép, hoàn toàn khác với ấn tượng cực kỳ có chủ kiến trong lòng Trần Mộc Dịch, cô tới đây như thể để uống nước vậy, còn lại giao phó hết cho Trình Nhiên.

Lúc này trời đã tối, phố xá lên đèn.

Thời gian không còn nhiều nữa, Trần Mộc Dịch thấy tranh luận vô ích, đành thở dài: “ Vậy hai người muốn thế nào?”

“ Bàn việc thôi, bày rõ thái độ, để hắn đừng mơ mộng những thứ không thiết thực, vạch rõ giới hạn, sau này không qua lại gì nữa. “

“ Thế thôi?”

“ Không thế thì sao? “ Trình Nhiên nhún vai:

Trần Mộc Dịch thở phào, hiển nhiên là tình huống không thể nghịch chuyển, hắn thấy may là mình còn tới kịp, đắc tội thì đắc tội rồi, nhưng làm sao để không đắc tội tới mức thành thù là một học vấn: “ Vậy thì chúng ta trao đổi trước lời nói vào ngày mai, tôi là người đại diện của cô Tần, để tôi đảm nhận đại bộ phần giao tiếp ...”

Tuy đã là mùng 6 rồi, nhiều người đã quay lại thành phố lớn làm việc, cái thành phố nhỏ vẫn đầy không khí năm mới, đó đây những tiếng pháo nổ, tiếng chúc Tết rộn ràng, đoàn người mặc áo mới đi trên phố gương mặt đầy phấn chấn.

Còn trong gian phòng ở khách sạn xa hoa nhất Sơn Hải, La Lẫm Văn phanh áo ngồi trên ghế tựa ở ban công gần hồ gọi điện thoại, gió thổi vi vu, hắn có chút cảm giác đang ở Hong Kong.

“ Đông Tử nói, đợi anh La về sẽ lái du thuyền mở party chúc mừng.”

“ Anh La câu được rồi à, kể cho bọn này với.”

“ Mùi vị tiểu thiên hậu thế nào vậy anh La, thực sự là lần đầu chứ, có khóc lóc đòi treo cổ không? Anh La, đừng thô bạo quá.”

Bên kia cười rộ lên, La Lẫm Văn cúp điện thoại của đám hiếu sự đang đợi kết quả ấy.

Hôm qua anh cả hắn cũng gọi điện thoại tới, hiển nhiên La Tranh cũng nghe được mục đích chuyến đi đại lục của hắn, nhắc nhở hắn chơi thì chơi, chứ đừng để xảy ra chuyện. Ảnh hưởng cơn bão tài chính Châu Á còn chưa tiêu trừ, thị trường địa ốc Hong Kong sụp đổ, may bọn họ kịp cắt lỗ, dù vậy vẫn tổn thất lớn, gần đây nội bộ HĐQT chia rẽ nghiêm trọng, cha đang phải toàn lực ứng phó nguy cơ, là thời điểm mẫn cảm, đừng để người ta nắm được sơ hở.

La Lẫm Văn nghe phát phiền, hắn nói mình biết chứ không phải không biết tình hình tập đoàn, thế nên tránh ra ngoài rồi, tới tận thành phố nhỏ xa tít tắp, còn muốn hắn làm gì nữa.

Nói cho cùng minh tinh ca sĩ tuy được tung hô đấy, danh tiếng lớn đấy, nhưng địa vị xã hội rất thấp, trong mắt người như La Lẫm Văn, đây chỉ là chuyện trong phạm vi trò chơi thôi, không có gì to tát.

La gia mang tư duy truyền thống điển hình, con cả kế thừa tất cả, có anh hắn gánh hết việc nhà rồi, hắn chỉ cần hưởng thụ là được.

Trong phạm trù của hắn, làm chút chuyện không thành vấn đề.

Dù sao chỉ là em gái đại lục không hề có bất kỳ bối cảnh gì.

Cần dậy cô nàng biết cách làm người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận