Trùng Nhiên

Chương 306: Hồi mã thương. (2)

Trước đó thông tin truyền ra ngoài luôn nói là Phục Long muốn mua nhà xưởng của một công ty điện tử cũ sắp phá sản làm tổng bộ, muốn trang trí lại thành nhà máy mới, mọi người ở khu tập thể cũng bàn tán rồi, báo Sơn Hải cũng đưa tin ở góc nhỏ xíu.

Ai mà ngờ được đó chỉ là khói mù che mắt người khác, Phục Long phải người tới nhà máy điện tử khảo sát thảo luận, làm người ta tưởng là muốn đặt công ty ở đó thật, khiến đối thủ cạnh tranh lơ là. Thực tế Phục Long đã bắt nối với tổng công ty Hoa Thông đang ở bờ vực sụp đổ chẳng còn nghiệp vụ, hai bên dù sao có chút tình hương hỏa trước kia, trải qua đàm phán bí mật gấp rút, Hoa Thông đồng ý để Phục Long mua lại, tin tức mới lộ ra.

Khi nghe được tin tức này, nhóm người Triệu Bình Truyền xưa nay đối đầu với Trình Phi Dương ở trong khu tập thể, cùng với Tôn Trác Phú của Đầu tư Sơn Hai trước kia mua hụt Hoa Thông đều kinh ngạc, thế nhưng bất kể ghen ghét đố kỵ ra sao thì cũng thán phục chiêu này của Phục Long quá đẹp.

Tổng công ty Hoa Thông năm xưa hay dở gì cũng là xí nghiệp ưu tú giá trị tới một tỷ, thời hoàng kim liên tiếp nhận các loại vinh dự của tỉnh. Ai có thể ngờ rằng vẻn vẹn có năm sáu năm thôi, vì không chú trọng nghiên cứu phát triển kỹ thuật, thậm chí đưa hết đoàn đội kỹ thuật chính tới chi nhánh Sơn Hải, chỉ làm đại lý phân phối, đối diện sự chuyển hình xã hội liền đi xuống nhanh như vậy.

Ba năm gần đây Hoa Thông hoàn toàn chỉ còn dựa vào xẻo thịt nuôi thân thôi, không ngừng tiến hành trọng tổ tài sản, khi đó trong công ty cũng có tiếng nói sáng suốt, muốn thay đổi đường lối, giữ lại chi nhánh Sơn Hải làm tài sản chất lượng cao, lấy cơ sở đó tái thiết công ty.

Nhưng khi đó tổ đánh giá của công ty đi xuống, gặp phải đám người Triệu Bình Tuyền thông đồng Tôn Trác Phú bên ngoài thuê người bao vây công ty biểu tình, khiến tổ đánh giá sợ hết hồn, cho rằng chi nhánh ở Sơn Hải đã thành gánh nặng, nhanh chóng cắt bỏ bán cho Hoa Cốc. Một năm ngắn ngủi mất đi chi nhánh Sơn Hải, Hoa Thông càng suy bại với tốc độ không ngờ, trước kia tổng bộ công ty nườm nượp người, giờ trống huơ trống hoắc, lác đác vài người làm việc, cách cái chết không xa.

Đám người Triệu Bình Truyền khi đó bao vây công ty rất hùng hổ, tố cáo giám đốc câu kết bán rẻ công ty, tố cáo Trình Phi Dương chiếm đoạt tài sản, dọa tổ đánh giá chạy mất, tưởng thắng lợi vẻ vang, không ngờ lại là làm chuyện ngu xuẩn. Nếu khi đó bên Sơn Hải này sát nhập vào tổng bộ, e là giờ Trình Phi Dương đã chết chung với tổng bộ luôn rồi.

Giờ đây Trình Phi Dương sớm không đám coi Triệu Bình Truyền vào mắt, tuy bằng vào tài luồn lách Triệu Bình Truyền vẫn sống tốt, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái tên Phục Long xuất hiện trên báo là hắn lại kích động muốn xé tan nát.

Đối thủ của Phục Long ở Thành Đô là Bối Thác, Phục Long vào địa bàn của người ta, tất nhiên bị giám sát chặt chẽ. Khi Phục Long tìm tới nhà máy điện tử kia đàm phán, Bối Thác sơ bộ kết luận, Phục Long muốn tạo dựng được chỗ đứng ở Thành Đô phải mất ba năm.

Vì từ xây dựng nhà máy, di dời, sau đó cọ xát với nhân lực mới hoàn cảnh, rất tốn thời gian.

Thời gian đó đủ cho Bối Thác hành động rồi, ví như thông qua mối quan hệ ở cơ cấu chính phủ, gây trì hoãn cho bước tiến của Phục Long.

Vì thế bọn họ đã lơ là.

Trình Phi Dương đâu phải là kỹ sư trưởng cứng nhắc ngày xưa nữa, từ khi ngồi vào vị trí lãnh đạo, tầm nhìn đã khắc rồi. Đầu năm nay còn xảy ra chuyện Bối Thác vu cáo khiến người đi săn nhân tài bị cảnh sát địa phương tạm giam, giờ tới địa bàn địch, làm sao không đề phòng đối phương giở trò xấu? Nên quá trình đàm phán giữa Phục Long và Hoa Thông diễn ra vô cùng bí mật.

Cho tới khi bị phơi bày.

Hoa Thông tuy đã suy bại rồi, nhưng vẫn còn đó nhà máy, có thiết bị, có cả nhân viên lành nghề bồi dưỡng nhiều năm, những người này chỉ cần tổ chức lại, sẽ nhanh chóng thích ứng với Phục Long đại đa số vốn là người Hoa Thông, tạo thành sức chiến đấu.

Đến Trình Nhiên biết tin còn há hốc mồm giơ ngón cái lên với cha, phải biết rằng khi y lên Thành Đô thi, giám đốc nhà máy điện tử còn phái xe đón mẹ con họ.

Bàn bạc chuyện mua nhà ở Thành Đô, mẹ y không đồng ý ở trong nhà máy cải tạo mà cãi nhau với cha y.

Đến Trình Nhiên cũng không ngờ được cha chơi một chiêu đẹp như vậy.

Chi nhánh tách ra độc lập, sau đó quay ngược lại thu mua tổng công ty, kịch tính như phim, đến người ngoài phải xuýt xoa, báo chí liên tục đăng tin thành điển hình của miệt mài khổ công hưởng trái ngọt.

Cái tên Phục Long khuếch tán nhanh chóng ở giới kinh doanh Thành Đô.

Cơ cấu nghiên cứu sản xuất và văn phòng tổng giám đốc chuyển đi trước, thứ tới là bộ phận thị trường rồi bộ phận tài vụ, hành chính lần lượt rời đi, phía Sơn Hải sẽ thành chi nhánh lớn của Phục Long, phụ trách thẩm thẩu và làm trạm liên lạc vùng phía tây.

Tranh thủ trong một tháng hoàn thành di dời.

Trong bối cảnh đó, Trình Nhiên cũng rục rịch chuyển tới Thành Đô.

Trước khi đi, bác cả tổ chức tiệc tiễn chân, không chỉ thân thích ở Sơn Hải, cả bạn bè rồi đồng nghiệp trong đơn vị cũng mời hết, bày mười mấy bàn tiệc lớn ở sân khu tập thể giao thông.

Hiện trường làm Trình Nhiên có cảm giác giống như người ta đứng ở đầu đường triển lãm mấy đồ lạ mắt, hô hào "Nào nào nào, tới xem đi, ông đi qua bà đi lại, chớ bỏ lỡ nhé."

Đáng lẽ nhân vật chính là Trình Phi Dương cơ, nhưng mà hắn đang ở Thành Đô hoàn tất quá trình sát nhập, nên Trình Nhiên thay cha, bị đưa ra triển lãm như gấu mèo, may có Trình Bân chia bớt hỏa lực, nếu không y co cẳng chạy rồi, vì có mấy ông bà già còn xúi cháu mình ra sờ đầu y lấy may.

Bác cả chưa uống mà mặt đã đỏ hồng hào, cười sang sảng, cô út cũng cười tít mắt chạy ra chạy vào tiếp khách.

Trước kia trong nhà đóng cửa lại thảo luận thi thoảng cảm khái, thời cụ nội Trình Nhiên từng là đại địa chủ, gia sản lớn lắm, nhưng rồi đến đời ông y không giữ nổi mới dẫn người nhà chuyển tới tây nam này lập nghiệp, mà bây giờ cả gia tộc tựa hồ chỉ có Trình Bân làm phó cục trưởng là khả quan nhất.

Thế hệ sau thì Trình Tề được mỗi cái đẹp trai, thể thao giỏi, chẳng xuất sắc gì, Trình Nhiên thông minh đấy song phân tâm quá e không làm được cái gì nên hồn, Trình Tường và Lý Ngọc nhìn không ra có tiềm năng gì, bốn anh em nhìn chung cũng thuộc hàng bình thường.

Thấy cả gia tộc chẳng có khả năng khôi phục vinh quang tổ tông, đành an ủi nhau ... Thôi chỉ cần bình an khỏe mạnh là được.

Bất đắc dĩ thôi, chứ ai không muốn nở mày nở mặt.

Ấy vậy mà đùng một cái, chưa cảm giác được thì thời vận xoay chuyển từ khi nào. Trình Tề tuy thành tích học tập không ra sao, nhưng ở Thành Đô sáng nghiệp, ngay cả thứ đắt tiền như máy vi tính, di động cũng tự mua, hồi Tết về cứ vài phút lại có điện thoại gọi tới, bận như ông chủ lớn, hàng xóm láng giềng gọi là lác mắt.

Trình Phi Dương cứ ngỡ là thật thà ăn lương nhà nước cả đời thôi, ai nghĩ giờ thành ông chủ lớn rồi, mua lại hẳn tổng bộ Hoa Thông kia mà, gần đây báo đài đưa tin liên tục, đến cả cô ba chú bảy gì đó xa tít tắp còn gọi điện tới tìm bác cả.

Thành tích của Trình Nhiên đáng kể, nhưng vẫn là chuyện trẻ con, bị Trình Phi Dương hoàn toàn lấn át, Trình Nhiên giờ thực sự nghe có người chỉ y nói, công tử nhà tổng giám đốc Phục Long đấy.

Vì thế Trình Nhiên vinh dự thay cha ngồi bàn tiệc chính, cho ông gà trẻ nhỏ thi thoảng lại đi tới xoa đầu vài cái.

Cứ tưởng cắn răng qua được ngày hôm nay là xong, vậy mà Trình Bân còn ghé tai Trình Nhiên tiết lộ tin động trời: “ Chú nói cho cháu biết, bác cả cháu còn có ý định năm sau dẫn cả nhà về quê một chuyến cơ, lần trước chú đi rồi, quê chúng ta ở thôn Nguyệt Nha Loan, sâu tít trong núi, còn hẻo lánh bằng mấy Sơn Hải này, nghe người ở nơi đó nói thì thôn bọn họ có hình ghế thái sư, cho nên từ đó xuất hiện rất nhiều nhân vật lớn .... Bác cả cháu muốn về đó dâng hương tả ơn tổ tiên.”

Chứ sao nữa, giờ Trình gia có Trình Bân tiền đồ vô hạn, có Trình Phi Dương đang lên như diều gặp gió, còn Trình Nhiên thì thi vào Thập Trung, tương lai không tầm thường, coi như vinh quy thì phải về bái tổ rồi, dâng hương cảm tạ tổ tông phù hộ.

Bác cả là người rất coi trọng truyền thống, xem ra chuyện này chắc chín phần mười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận