Trùng Nhiên

Chương 616: Thở dài và oán niệm.

Quá trình đó tựa hồ rất dài, lại dường như chỉ trong thoáng chốc, tới khi hai người về lớp học, Tôn Huy ngồi trên bàn chấm bài kiểm tra, liếc một cái giả vờ như không thấy. Nhưng đám học sinh trong lớp không nhịn được nữa, nhìn hai người đi vào, "oa" liền hồi, nháy mắt làm đủ mọi động tác kỳ quái với hai người.

Khương Hồng Thược về chỗ rồi lại còn nhìn về phía Trình Nhiên lần nữa, cả lớp ồ lên, khiến mặt cô đỏ rực tới tận mang tai.

Còn Trình Nhiên vừa ngồi xuống, Trương Bình nắm lấy tay y lắc: “ Chúc mừng, chúc mừng, đại công cáo thành, tu thành chính quả.”

Trình Nhiên nhìn bàn tay vừa nắm tay Khương Hồng Thược, không khách khí nói: “ Buông tay.”

Trương Bình cười hăng hắc buông tay ra, ngay tiếp đó Hách Dịch ở bàn sau vươn tay ra nắm tay Trương Bình, làm bộ mặt ngây ngất tuyên bố, đây chính là cảm giác nắm tay lớp trưởng.

Trông tởm vô cùng.

Thấy trong lớp quá khích như thế, buổi tự học này đoán chừng có giảng cái gì thì bọn nhóc cũng không nghe vào tai nữa, Tôn Huy phát bài kiểm tra cho học sinh làm, còn ông thì mở báo ra xem cho qua ngày.

Kích động qua đi, với nhiều người mà nói, buổi ôn tập tối hôm đó biến thành thứ nước lọc nhạt nhẽo, hơn nữa còn thấy dài dằng dặc.

Hết giờ Trình Nhiên và Khương Hồng Thược về nhà, vẫn đưa cô về trước sau đó mới về. Hai người đi ra khỏi cổng trường, năm nay Thành Đô thay xe buýt lớn, bên ngoài sơn màu trắng tinh, loại xe này dùng sáu bảy năm, Trình Nhiên vẫn có ấn tượng.

Hai người kiếm được hai chỗ ngồi hàng ghế sau, tiếp đó xe buýt bị học sinh đi học về chiếm hết chỗ.

Cùng với tiếng xịch đóng cửa, chiếc xe buýt lăn bánh, chẳng biết có phải là do xe mới chạy êm quá hay không mà trong xe hôm nay lại yên tĩnh hơn hẳn. Vài người lớn hay đi chuyến xe giờ này ngạc nhiên nhìn đám học sinh, thấy đại bộ phận đang nhìn đôi nam nữ ngồi ở gần cuối xe, thầm nghĩ, mặc dù trông rất xứng đôi, nhưng không cần nhìn người ta mất lịch sự như thế chứ.

xe buýt cứ thế đi trong tiếng xì xào có phần kìm nén, xe dừng lại, hai người xuống xe, kỳ thực là tới sớm một trạm, chẳng ai nói gì, đi được một quãng mới nhìn nhau phì cười.

Chẳng biết nữa, đột nhiên muốn cười vậy thôi.

Đường phố quen thuộc cũng chẳng có gì đặc sắc, nhưng thế giới trong mắt hai người trở nên sinh động hơn rất nhiều, từng cành cây, ngọn cỏ, đèn đường, thậm chí cả đống lá khô gom lại ở dưới gốc cây cũng thành cảnh tượng đáng nhìn.

Vì tâm cảnh đã khác, nên cảm xúc cũng khác.

Đi thêm một quãng, Khương Hồng Thược nghiêng đầu nói: “ Thực sự muốn đưa mình tới tận cổng tiểu khu à?”

“ Mình đang nghĩ, có nên đưa thẳng bạn về nhà, nói chuyện rõ ràng với mẹ bạn không? “ Chuyện hai người làm ngày hôm nay, Trình Nhiên thấy mười thì hết chín là mẹ Khương Hồng Thược sẽ biết, dù không phải bây giờ, dù không có Chương Ngư thì cũng có người nói, y không muốn cô một mình gánh áp lực này:

“ Vậy ... Bạn định nói với mẹ mình thế nào? “ Khương Hồng Thược đứng trên cây cầu gỗ có nước róc rách chảy qua, cực giống cô gái tranh sông nước Giang Nam: “ Không sợ mình lấy súng phóng lựu ra à?”

“ Dù mẹ bạn có lấy chiến đấu cơ ra thì vẫn phải chịu. “ Trình Nhiên làm vẻ mặt bất khuất chưa được mấy giây thì đã cười gian: “ Quan trọng là sau đó bồi thường thế nào thôi.”

Khương Hồng Thược cười khúc khích, nụ cười thực sự vui vẻ, nếu mọi khi cô ít nhất phải lườm Trình Nhiên một cái vì tội mồm mép rồi, nhưng bây giờ không có cảm giác đó nữa, hôm nay đã khác rồi, người ta chính thức là bạn trai của cô rồi, có được vài quyền lợi chính đáng rồi: “ Không cần đâu, dù gặp mẹ mình, mẹ mình cũng không nói chuyện này với cậu, mình biết mẹ mình mà. Có lẽ nhất thời mẹ mình không hiểu lựa chọn của mình đâu, nhưng cuối cùng mẹ mình cũng sẽ chấp nhận thôi.”

Trình Nhiên giả ngốc: “ Bạn nói lựa chọn của bạn ... Lựa chọn gì thế?”

Khương Hồng Thược lè lưỡi: “ Không thèm nói với cậu nữa.”

Không nói thì lại đi tiếp, hai người sóng vai nhau đi dưới hàng cây, không cần nắm chặt tay như ở trường, nhưng cảm giác rất rất gần.

“ Hai năm rồi ... “ Khương Hồng Thược ngửa đầu đón gió, nói một câu không đầu không cuối:

Trình Nhiên biết ý trong lời này của cô, hai năm trước bọn họ chia tay nhau, đi từ đường Hoàn Hồ tới khu tập thể chính phủ, quyến luyến không nỡ rời.

“ Khi đó cậu hát thật hay. “ Khương Hồng Thược chìm vào hồi ức: “ Mình vẫn nhớ bài hát đó, thi thoảng mình vẫn hát đấy.”

Sau đó bên bờ sông dương liễu phất phơi, nước chảy róc rách vang lên tiếng hát của cô gái.

- Hỡi vì sao trên bầu trời đêm

Liệu có nghe thấu?

Sự cô đơn và tiếng thở dài của con người đang nhìn lên trời cao ấy

Giọng hát đó thật đúng là …. hai chân Trình Nhiên vấp vào nhau, kinh ngạc nhìn cô gái bước chân nhún nhảy như con nai nhỏ kia, đến giờ Trình Nhiên mới nhớ ra, Khương Hồng Thược chẳng bao giờ hát, giọng thì rất nhanh, giai điệu thì lạc tới mấy nốt ... May mà có cái giọng hay.

Lòng mừng thầm, tóm được điểm yếu lớn của nha đầu này rồi.

- Có từng nhớ tới

Bóng hình đã đồng hành cùng tôi rồi biến mất trong cơn gió

Xung quanh là hàng cây, bóng cây cùng ánh đèn màu quất nhuộm cả con đường nhỏ, là cảnh tượng Trình Nhiên chưa từng trải qua trong đời.

Ngọt ngào, mà lại ấm áp, còn mang theo chút non nớt vùng về, tựa hồ mối tình đầu.

Đó là bài hát mà y từng hát cho cô nghe.

Trong đêm thu mát lạnh đó, tựa như dòng suối núi cao chảy xuống, thấm tận vào tim

Khương Hồng Thược vẫn hát say sưa, hát vẫn chẳng hề đúng nhạc, cô tự biết mình hát không hay, nhưng cô hát bằng cả trái tim, cô hát rất say sưa, vì có những lời không nói được ra miệng, nhưng có thể biểu đạt bằng bài hát.

- Tôi cầu nguyện có một tâm hồn sáng trong

Và một đôi mắt biết khóc

Hãy cho tôi dũng khí để giữ vững niềm tin

Vượt qua những lời dối trá và ôm lấy em

Cô hát tới đó đứng lại quay đầu nhìn Trình Nhiên, Trình Nhiên tới gần, gửi thấy hương thơm tỏ ra trên người cô, hơi cúi xuống, ngửi mùi tóc trên trán của cô, sau đó nhìn hai mắt cô.

Sự thẹn thùng của thiếu nữ bị Khương Hồng Thược gạt qua một bên, đôi mắt đó ánh lên tình cảm trong sáng, nghiêm túc, không hề che giấu, làm Trình Nhiên không khỏi tự ti.

Không liên quan tới những thứ thế tục kia, mà là vì tình cảm tinh khiết như trẻ con mới sinh ấy, hai kiếp sống khiến tâm tư của y phức tạp cũng có phần u ám, hoàn toàn khác với vẻ ngoài đơn thuần vô tội.

Còn ngược lại Khương Hồng Thược rất thông minh, cô có thể nói ra những câu triết lý sâu xa không hợp tuổi, cô rất xấu bụng, bị cô gài bẫy cũng chẳng hay biết, nhưng tình cảm của cô đơn thuần, rõ ràng.

Có lẽ vì thế Trình Nhiên bị cô chinh phục.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nhiên cúi xuống lần nữa, sau đó Khương Hồng Thược đẩy mạnh, Trình Nhiên loạng choạng lùi lại, không ngờ có một bóng người đứng dưới đèn đường.

Khương Hồng Thược mặt đỏ bừng bừng khẽ gọi: “ Cha.”

“ Hơi muộn, cha ra đón con. “ Lý Tĩnh Bình cứ thế xuất hiện, nhìn Trình Nhiên chằm chằm, giọng lành lạnh: “ Cám ơn cháu đưa Hồng Thược về, có muốn vào nhà uống cốc nước không?”

Trình Nhiên thoáng cái đã vã hết mồ hôi, trong đêm tối, lời mời Lý Tĩnh Bình như con sư tử mời con dê tới nhà dùng bữa vậy, mới vừa rồi tuyên bố mang máy bay chiến đấu ra cũng không sợ, vậy mà chưa gặp boss cuối đã chùn chân: “ Cháu chào chú, không cần đâu ạ.”

Lý Tĩnh Bình gật đầu, không nhìn ra cảm xúc: “ Về sớm đi.”

Còn Khương Hồng Thược thì ngoan ngoãn theo Lý Tĩnh Bình về nhà, đến cả quay đầu vẫy tay với Trình Nhiên một cái cũng không dám.

Hai cha con trầm mặc, Khương Hồng Thược biết, cha mình xuất hiện ở đây, tức là chuyện ở trong trường đã tới tai cha mẹ cô rồi.

Đến trước cửa nhà Lý Tĩnh Bình mới nói: “ Cha nhớ lâu lắm rồi không nghe con hát, hình như sau lần hợp xướng năm thứ sáu tiểu học, con liền không hát nữa ...”

Đêm khuya tĩnh mịch, cha già thở dài oán niệm vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận