Trùng Nhiên

Chương 285: Có hơi ghen.

Trình Nhiên bị tiếng quát làm giật nảy mình, cái gì mà trộm ảnh, lại còn lần trước? Quay đầu lại, chỉ hai cái khóa sắt phía dưới ô cửa kính, hỏi lại nữ sinh kia: “ Thế này thì trộm thế nào?”

Đám nữ sinh vốn mang thái độ bắt được kẻ gian, ai ngờ kẻ gian không sợ còn vặn lại, càng nóng lên: “ Vì trước kia không có khóa, cậu dán mặt vào tấm kính làm gì?”

Các cô gái này thuộc câu lạc bộ tiếng Anh, hôm nay ở trường luyện tập cho buổi diễn giảng, ai nấy đều mặc sơ mi trắng đeo ca vát đen, dưới là váy xếp ly ngắn chưa tới gối. Có lẽ tướng mạo không quá xuất chúng, nhưng đều thanh xuân tươi trẻ, lại thêm đứng cùng một chỗ, tạo xung động thị giác cực mạnh, những cặp đùi trắng mơn mởn kia có sức sát thương chí mạng với bất kỳ nam sinh nào.

Trình Nhiên vốn định nói, nhưng vừa quay lại nhìn bảy tám cặp đùi thức thì cứ như có gì đó chặn cổ họng quên luôn rồi, đầu chỉ còn đúng ý nghĩ, oa, đúng là nữ sinh thành phố lớn có khác, ở Nhất Trung lấy đâu ra thứ phúc lợi này cơ chứ.

Sơn Hải là thành phố nhỏ, còn khá bảo thủ, cách ăn mặc này vào quán bar may ra mới thấy.

Trong đám nữ sinh có một cô gái cao ráo, vóc dáng rất tốt, tóc tết bím, đầy mỹ cảm thanh thuần của thiếu nữ, ngực hơi phẳng không thể nói là thiếu xót, nhưng mà một cô gái thanh tú như vậy mà ngực đầy đặn mới là không phù hợp, lên tiếng dẹp ngang đám bạn ồn ào: “ Được rồi Tào Lệ Văn, người lần trước trộm ảnh là Vương Vĩ ở lớp số hai, không phải cậu ấy đâu.”

Cô gái này thuộc loại hình nhìn một cái khiến chỗ mềm yếu nhất trong nội tâm ninh sinh rung rinh, mắt sâu, hàng mi dài, nhìn qua như búp bê phương Tây vậy, đuôi mắt hơi cong lên, tạo thành sự quyến rũ trời sinh.

Lý Vận Hàn là phó chủ tịch câu lạc bộ tiếng Anh, sau khi chủ tịch câu lạc bộ học năm thứ ba rời đi, sẽ tới cô lãnh đạo câu lạc bộ , uy tín trong nữ sinh rất cao. Vừa rồi nhìn thấy Trình Nhiên có hành vi bất thường, đám con gái nhao nhao chỉ trích, riêng cô khoanh tay trước ngực quan sát.

Trình Nhiên thở phào, rốt cuộc có người lên tiếng công bằng giúp mình, chứ y thực sự không muốn đi tranh luận với một đám nữ sinh, có người hiểu chuyện là tốt rồi.

Kết quả nữ sinh đó quét mắt một vòng lên người y, khóe miệng nhếch lên: “ Tuy không biết cậu ở lớp nào, nhưng mà hành vi nhân lúc không có người tới xem trộm ảnh cô ấy, lại còn dí sát mặt vào như thế, không thấy quá bất nhã à? Cho cậu kiến nghị nho nhỏ, thích người ta thì theo đuổi đi, nhìn trộm ích gì.”

Đám nữ sinh cười khúc khích, nhấc chân đi sát qua người Trình Nhiên, con đường trải đầy lá vang vọng tiếng cười trong trẻo, vốn là một cảnh rất bổ mắt, nhưng bản thân là đối tượng trêu ghẹo thì chẳng thú vị gì.

Đám con gái đó nói chuyện chẳng kiêng dè gì.

“ Nam sinh đó trông cũng đẹp trai đấy chứ, cảm giác rất đơn thuần.”

“ Đẹp trai ăn thay cơm được chắc?”

“ Vận Hàn thật ác, còn xúi người ta theo đuổi Khương Hồng Thược, khác nào bảo người ta húc đầu vào đá chứ, như Chu Húc đó, theo đuổi lâu như vậy, lại có ưu thế cùng câu lạc bộ , kết quả ăn thua gì đâu.”

“ Đó là vì Chu Húc chưa công khai bày tỏ thôi, cậu ấy có hi vọng lớn đấy.”

“ Ngốc à, còn cần công khai sao, ai chả nhìn ra Chu Húc có ý với Khương Hồng Thược, loại chuyện này cậu ấy không nói ra đâu, cậu ấy có kiêu ngạo của mình chứ ... Nữ sinh trong khối thích cậu ấy còn ít à?”

“ Thấy bảo học kỳ vừa rồi Khương Hồng Thược bị ốm nằm viện, Chu Húc tới chăm sóc đấy, con gái lúc ốm yếu cùng là lúc dễ đồng lòng nhất. Có khi hai người họ sớm thành đôi rồi mà chúng ta không biết.”

“ Mình cũng thấy vậy, Khương Hồng Thược sẽ tiếp nhận Chu Húc thôi, cuối học kỳ vừa rồi sau khi Khương Hồng Thược khỏi bệnh bọn họ rõ ràng là thân thiết hơn nhiều. Hai bọn họ đi đâu cũng có nhau, khác gì một cặp đâu, nhìn ngọt ngào muốn sâu răng luôn ... Á, quên mất, vừa rồi quên hỏi cậu ấy ở lớp nào.”

“ Đi đi đi, mất mặt quá, nhìn thấy soái ca là quên hết .” Nữ sinh bên cạnh kéo bạn mình đi: “ Người ta vừa rồi còn nhìn ảnh Khương Hồng Thược kìa.”

“ Thì nhặt cá lọt lưới ... Ôi mà thôi.”

Tiếng cười nói xa dần.

Trình Nhiên đã thu hồi ánh mắt khỏi những cặp đùi trắng mịn dưới mép váy đung đưa, quay lại ô cửa kính tìm kiếm. Thấy cái tên Chu Húc, là nam sinh ngũ quan đoan chính, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhìn thẳng ống kính, cười nửa bên miệng tự tin mà không mất tự nhiên ...

Trình Nhiên từng thấy những khuôn mặt kiểu đó rồi, đó là những người có thực lực, từng gặp trở ngại nhưng dựa vào thực lực của mình để vượt qua, hoặc là gia cảnh tốt, sinh ra đã đứng ngay ở vạch đích mà người khác theo đuổi cả đời, hay là người có thành tự, thời gian gian bao vây bởi lời khen ngợi.

Dù là loại nào cũng khiến nữ sinh sinh ra đủ ảo tưởng.

Câu chuyện tài tử giai nhân xưa nay là yếu tố quan trọng kích thích trí tưởng tượng phong phú của quần chúng ăn dưa.

Trình Nhiên cười nhẹ đi ra cổng trường.

Cưới thế thôi chứ trong lòng thực ra không thoải mái chút nào, chẳng phải vì mấy nữ sinh kia bàn tán ra sao, mà vì trong thư của Khương Hồng Thược, cô ấy chưa bao giờ nhắc tới Chu Húc.

Rõ ràng là giữa cô ấy và Chu Húc có gì đó nên che giấu mình.

Lại còn vào viện chăm sóc nữa cơ à, trong khi mình chẳng biết cô ấy nằm viện.

Một chút ghen tuông nho nhỏ bốc lên trong lòng y.

Đi một đoạn, Trình Nhiên bình tĩnh hơn, liệu có vì mình nghĩ quá rồi không, có lẽ vì hai người cách xa nhau, cô ấy không muốn mình ở phía bên kia sinh ra lo lắng hay liên tưởng gì nên không nói gì?

Rất nhiều cặp đôi yêu xa không giữ được tình cảm cũng vì hiểu lầm và suy đoán vô căn cứ như thế.

Có lẽ là vậy đi.

Dù thế nào thì Trình Nhiên cũng hết sức không thoải mái, tới khi gặp lại mình phải đem chuyện này ném trước mặt cô ấy, chỉ trích cô ấy không giữ đạo làm vợ.

Ặc, dám nói thế có khi mình bị đánh chết luôn chứ chẳng đùa.

Thi xong Từ Lan còn muốn ở lại Thành Đô thêm hai ngày, chủ yếu là đi thăm giáo viên cũ cùng với thân thích ở Thành Đô. Kỳ thực họ hàng bối phận ông bà nội Trình Nhiên không phải người Thành Đô, cũng không phải người phương nam, mà nhà y mang huyết thống phương bắc. Năm xưa vào năm tháng đỏ lửa đó, thanh niên mang chí hướng "dấn thân tới nơi gian khổ khó khăn nhất", ông nội y dẫn theo con cái thuộc từng nhóm từng nhóm tới phía tây, tới bồn địa Tây Xuyên, thậm chí có người đi xa hơn, cắm rễ ở Sơn Hải.

Lên tình thành không có mấy khác biệt với Sơn Hải, tất nhiên là phồn hoa hơn, đông đúc hơn, nhưng mấy cái đó trong mắt Trình Nhiên không là gì cả, vì y đã chứng kiến những siêu đô thị hoa lệ gấp cả trăm lần mà thời nay mà nhìn thấy sẽ nghĩ là chuyện viễn tưởng.

Thực chất không chỉ tỉnh thành, bố cục đại đa số thành phố trong tỉnh đều có phong cách giống nhau y xì đúc, lớn tới đường phố, khu công thương nghiệp, khu dân cư, nhỏ thì tới tạo hình hàng rào bên đường, gần như thành phố nào cũng mang tới cho người ta cái cảm giác quen quen đó.

Vì khi đó gần như chưa có đơn vị kiến thiết tư nhân, chưa có người kinh doanh bất động sản, phụ trách xây dựng thành phố chính là công ty kiến trúc công binh đoàn, bọn họ tới từ cùng hệ thống, bản đồ quy hoạch tương tự nhau.

Mấy chục năm chớp mắt đã qua, gia tộc Trịnh thị phân tán khắp mọi nơi, mà đây là thời đại chưa có đường cao tốc, chưa có cảng hàng không phát triển, vẫn dựa vào tàu hỏa vận chuyển hàng đi qua tuyến đường núi quanh co làm phương tiện giao thông chủ yếu, vì vậy dù cùng ở trong tỉnh thì vẫn cách nhau rất xa, có khi cả năm chẳng gặp nhau nổi một lần, dù là máu mủ khá gần, nhưng liên hệ dần phai nhạt rồi.

Vì thế bác cả ở Sơn Hải cực kỳ coi trọng tụ hội gia đình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận