Trùng Nhiên

Chương 359: Con thuyền lớn dưới sự yên bình.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Năm thứ hai chưa bắt đầu tự học tối, tan học là về nhà, ở khu năm thứ ba, trước giờ tự học, loa phóng thanh thường phát những bài hát thịnh hành, có "Tôi là nữ sinh" của Từ Hoài Ngọc, có "Nước mắt Mona Lisa" của Lâm Chí Huyền, có "Thương tâm Thái Bình Dương" của Nhậm Hiền Tề, đang hot khắp đường lớn ngõ nhỏ, cùng với bài hát của Tần Tây Trăn.

Giọng hát của cô phiêu diêu vang khắp trường học, có học sinh tản bộ trên thao trường lẩm nhẩm hát theo.

Đó là bài "Một đời yêu thương"

- Thế gian này khó thoát khỏi số mệnh .

Yêu nhau nhưng chẳng thể lại gần.

Có lẽ điều ta nên tin đó là duyên phận.

Yên tĩnh một mình ngồi nhìn trần thế .

Hoa tươi dù có tàn.

Vì anh Sẽ lại nở ...

Đôi khi nghe người bên cạnh thảo luận về Tần Trây Trăn, tranh luận về phong cách biến ảo của cô. Trình Nhiên lại nhớ về ngày hai người ngồi bờ kè đó, lòng đầy hoài niệm, bây giờ cô ấy đã là một tiểu minh tinh đầy hứa hẹn, sau này chắc chắc còn đi xa hơn nữa, hai người giờ xa xôi như hai thế giới rồi.

Đôi khi không khỏi ích kỷ nghĩ, chỉ muốn Tần Tây Trăn mãi mãi chỉ là cô giáo âm nhạc, ngày ngày chống cằm nghe cô kể ước mơ của mình.

Nhân sinh bách vị, tiến vào xã hội danh lợi, nhất là giới giải trí đầy thị phi cảm dỗ, sống trong hào quang và lời khen ngợi. Trình Nhiên sợ rằng chẳng bao giờ thấy được Tầy Tây Trăn đơn thuần say mê âm nhạc nữa, chẳng bao giờ thấy được bộ dạng con hamster tham lam kia của cô.

Có lẽ lúc nào đó trong giấc mơ mới có thể tái ngộ thôi.

Công tác thi công cải tạo Thiên Hành Đạo Quán đã bắt đầu. Tương Chu đã nghỉ công việc part time của mình, hiện giờ giành toàn bộ thời tới giúp Trình Nhiên trông coi nơi này, lương một tháng là 1000 đồng, tương lai sẽ lên xuống theo không gian lợi nhuận, Trình Nhiên còn hứa với hắn sau năm đầu tiên sẽ cho hắn 5% cổ phần.

Tương Chu học năm thứ ba rồi, năm cuối là thực tập, giờ trường học hận không thể đá từng đứa học sinh ra ngoài ký hợp đồng với các đơn vị, để trường học còn tuyên truyền tỉ lệ có được việc làm cao. Tương Chu bất ngờ chủ quán của Thiên Hành Đạo Quán, khiến trường học xôn xao. Chủ yếu là vì hắn nhiều bạn bè, đó là ưu điểm của hắn, rất nghĩa khí, cho nên bạn bè vui vẻ tuyên truyền cho y mới tạo hiệu ứng này.

Đồn đại nhiều nhất là Tương Chu được ông chủ nào đó nhìn trúng, được mời hợp tác gây dựng quán cà phê, khiến bạn bè hâm mộ, bọn họ đa phần tìm được công tác là ở trong đơn vị sự nghiệp, có người thông qua thi để vào biên chế chính quy. Hai chữ "hợp tác" làm khối người ghen tỵ đỏ mắt, vì từ làm công tới làm việc cho mình, không khác gì hoàn thành quy hoạch nửa đời người của người ta rồi.

Nhất là trước kia Tương Chu suốt ngay quanh quẩn trước bảng tìm việc ở trường, bây giờ lại thành hắn dán quảng cáo tìm việc, đi ngang qua nhìn thấy Thiên Hành Đạo Quán tuyển mười mấy phục vụ viên, thầm thất kinh.

Sau đó vận đào hoa của Tương Chu tốt lên trông thấy, có người nhìn thấy Tương Chu được ba bốn cô gái vây quanh, mà toàn là học tỷ chứ.

Nữ sinh đại học mà, thực tế lắm, cũng chẳng rụt rè như nữ sinh trung học đâu.

Hôm đó đèn neon mà Trình Nhiên đợi rốt cuộc được đưa tới, đèn này dùng lắp ngoài tòa nhà. Ban ngày công nhân làm việc, tới chập tối Tương Chu thấy mấy bộ phận lắp đặt chưa ổn, có phần lỏng lẻo, công nhân đã về hết, hắn liền bắc thang, mang dụng cụ lên điều chỉnh, làm việc xong tháo găng tay để một bên, ngồi trên cái thang sắt, châm điếu thuốc hút, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

Tương Chu quay đầu nhìn liền thấy một nữ sinh không tính là xa lạ trong trường, nữ sinh đó tên Tương Yến. Vì cùng là họ Tương, đám anh em trêu đùa hay gán ghép họ với nhau, chỉ là Tương Chu xưa nay có ác danh, thường đánh nhau, điều kiện chẳng tốt, phải làm thêm kiếm tiền học. Còn Tương Yến thì xinh đẹp, trước kia có hai bạn trai, chỉ là đều hỏng cả, nghe người khác gán ghép họ nhưng cô chưa bao giờ phản ứng gì, coi Tương Chu như không khí vậy. Lúc này đứng dưới thang, mặc chiếc váy dài, đeo túi vắt ngang qua người, nổi bật khuôn ngực tròn trịa, tươi cười vẫy vẫy tay với y.

Hai người chỉ giao lưu ngắn gọn vài câu, Tương Yến nói nếu quán mở, cô sẽ dẫn người tới chơi, Tương Chu cười đồng ý, Tương Yến do dự một chút nói hôm khác đi hát karaoke, Tương Chu đồng ý, cô vui vẻ rời đi.

Tương Chu một mình ngồi đó, trầm tư châm điếu thuốc nữa, nhìn mặt tời lặn xuống góc thành phố, đèn sau lưng hắn lần đầu tiên sáng lên.

Bốn chữ "Thiên Hành Đạo Quán" bao phủ lấy hắn.

Trình Nhiên giờ cứ mỗi ngày tan học đều đi bộ một quãng đường xem tiến độ kiến thiết Thiên Hành Đạo Quán. Lần nào cũng thấy Tương Chu ở đó, không chỉ giám sát công nhân, còn thấy hắn làm việc, từ mang vác nặng tới đi mua nước, mua cơm, chẳng nề hà việc gì, khuôn mặt mặt lấm lem của hắn Trình Nhiên rất yên tâm.

Tiến độ rất đảm bảo, tháng sau có thể khai trương rồi.

Ngày hôm đó tan học rời cổng trường, Viên Tuệ từ phía sau đuổi tới, chắn trước mặt Trình Nhiên, nói: “ Quách Dật lại tìm Tần Thiên muốn tái hợp, cậu có biết không?”

Giọng điệu chẳng hề khách khí gì, nhưng Trình Nhiên không cảm thấy phật ý, năng lực kháng độc của y cao lắm, lắc đầu.

Viên Tuệ ngập ngừng một lúc hỏi: “ Cô ấy bảo tôi hỏi cậu, cô ấy nên làm thế nào?”

Trình Nhiên thở dài, hai bên đã có gì với nhau đâu, thậm chí y còn không qua được vòng khảo hạch cơ mà, sao giờ lại như thể bắt mình chịu trách nhiệm vậy? Dù vậy vẫn chân thành nói: “ Bảo cô ấy phải biết bảo vệ bản thân.”

Viên Tuệ ngớ người, bảo vệ bản thân? Cậu nói thế là có ý gi? Kỳ thực Viên Tuệ trực tiếp đi tìm Trình Nhiên là bởi vì hôm nay Quách Dật tới thao trường bất ngờ nắm tay Tần Thiên muốn tái hợp, hơn nữa giọng điệu còn đầy vẻ trào phúng, cái gì mà "Em cần gì bày trò giận dỗi như thế, tưởng rằng mượn một đứa học sinh chuyển trường ra là có thể khiến anh ghen hay sao? Cái thằng tên Trình Nhiên đó nhìn là biết một lòng theo đuổi Khương Hồng Thược, em không có cơ hội đâu."

Sau đó Tần Thiên và Quách Dật cãi nhau, vùng khỏi tay hắn chạy, cô đuổi theo, Tần Thiên chạy vào viên lâm, ôm cô khóc kể. Thì ra Quách Dật không chỉ đi tìm Tần Thiên một lần, mà nhiều lần rồi, cô không thèm đáp lại hắn, ai ngờ hôm nay hắn động chân động tay ở trường như thế, còn nói lời khó nghe.

Dễ dàng nhìn ra Quách Dật căn bản không phải định tái hợp, mà tự tôn bị tổn thương, không muốn mất mặt với bạn bè thôi.

Viên Tuệ giận thay cho chị em mình, nhưng không có cách nào khác, nghĩ nếu có nam sinh nào đó khiến Quách Dật chùn bước mới được, nên tan học tự ý đi tìm Trình Nhiên nói lời kia.

“ Rốt cuộc cậu và Khương Hồng Thược quan hệ thế nào, chỉ là bạn học cũ à?”

“ Hiện giờ là thế, nhưng sau này không biết.” Ở chuyện tình cảm, Trình Nhiên rất dứt khoát, nếu mình không có ý với người ta, sẽ không làm chuyện ỡm ờ:

Viên Tuệ nhìn Trình Nhiên hồi lâu đầy căm hận, dẫm chân bỏ đi.

Ánh mắt Trình Nhiên vượt qua vai Viên Tuệ nhìn thấy một chiếc xe hơi gần đây nhiều lần xuất hiện.

Lòng có chút trầm tư.

Sau một tuần cải tạo, tấm biển Thiên Hành Đạo Quán đã tới, cửa kính cũng đã thay, bề ngoài tòa nhà thay đổi hoàn toàn, đã có bàn ghế làm theo mẫu Trình Nhiên thiết kế vận chuyển từ xưởng gia dụng tới.

Trình Nhiên cũng nhận được tin tức về chuyện Khương Hồng Thược nói trước đó, ông ngoại của cô đã tới Thành Đô rồi, cô muốn Trình Nhiên thứ bảy này tới gặp ông ngoại mình.

Sau khi được tin, Trình Nhiên lật xem hết báo chí Thành Đô, nhưng không có chút tin tức nào để y tham khảo, Thành Đô vẫn yên tĩnh như trước giờ.

Nhưng trực giác Trình Nhiên thấy như có một con thuyền lớn vạn tấn đang lặng lẽ áp sát mảnh lục địa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận