Trùng Nhiên

Chương 402: Vạn phần thất vọng.

Trần Tuệ Nghiên đi rồi, Khương Vi Cầm thu dọn dụng cụ pha trà, đi lên tầng hai, Lý Tĩnh Bình vẫn đang đọc tài liệu ngẩng đầu lên: “ Tuệ Nghiên về rồi à?”

“ Về rồi, lần sau anh không có nhà lại tới, có thể trò chuyện suốt đêm. “ Trong nhà có lò sưởi ấm áp, Khương Vi Cầm cởi áo ngoài ngồi xuống, dưới áo thun dệt kim vàng gạo là quần vải bông thoải mái, vóc dáng hết sức gọn gàng:

“ Anh nói này cô ấy phải tiết chế một chút chứ, hai người thường xuyên gặp nhau mà, bao nhiêu năm như thế chẳng lẽ còn chưa nói chuyện đủ. “ Lý Tĩnh Bình đưa mắt nhìn vợ, dù nhìn gần thế này cũng chỉ thấy được vết nhăm rất mờ trên khóe mắt, chẳng hề ảnh hưởng đến mỹ quan, thậm chí khiến cô có thêm chút mặn mà lắng đọng của tháng năm, chép miệng ghen tỵ: “ Cô ấy ngủ với em còn nhiều hơn anh.”

“ Nói linh tinh. “ Khương Vi Cầm mắng khẽ, lấy cái gối ôm vào lòng, kể vắn tắt nội dung vừa trò chuyện cùng Trần Tuệ Nghiên, nghiêm túc hỏi: “ Nói chuyện đàng hoàng, đám người Lôi Vĩ có liên quan gì tới người ở Sơn Hải không? Em nghe nói bọn chúng vươn tay tới mấy thành phố rồi.”

Lý Tĩnh Bình đặt tài liệu xuống: “ Loại người ấy luôn muốn nhảy vào ngành nghề lợi nhuận cao. Lôi Vĩ à, anh nhớ ra rồi, lần trước cục trưởng Vương của cục công an có nhắc tới, nói là ông chủ đằng sau của công ty khoáng sản, muốn mời anh ăn cơm, lúc đó anh bận nên từ chối. Sơn Hải nhờ gió đông của lễ hội du lịch quốc tế, bây giờ các công trình đua nhau mọc lên, anh cũng cẩn thận đưa quy định nghiêm ngặt về tiêu chuẩn chất lượng tham dự kiến thiết, em biết giới hạn của anh, phía Sơn Hải không cho loại người đó vươn tay vào đâu.”

Khương Việt Cầm căn dặn: “ Nên nên chú ý hơn, quy định là thế, hắn mò tới rồi, người dưới chưa chắc chịu nổi thế công tiền bạc đó, một khi vào được là phiền. Còn nhớ chuyện lần trước chúng tới uy hiếp công ty Phục Long không, giữa ban ngày ban mặt mang theo cả súng, vốn đối với chuyện đồn thổi giới giang hồ này, em không tin hoàn toàn đâu, nhưng mà tên Lôi Vĩ đó không thua kém gì tin đồn.”

Nhắc tới Phục Long, Lý Tĩnh Bình trầm ngâm: “ Anh là người nhìn Phục Long từ khó khăn đi lên Trình Phi Dương là người biết khởi lên nội lực ... Chỉ là bây giờ tình hình không được lạc quan. Chuyện cạnh tranh thương nghiệp thì phải dựa vào quy tắc thương nghiệp, nếu để thế lực xã hội đen can thiệp vào trật tự kinh tế, công ty như thế không chỉ làm hỏng cơ chế xã hội, còn làm hỏng phong khí và lòng người, mâu thuẫn thêm gay gắt. Có một số kẻ không hiểu, cho rằng người giang hồ nghĩa khí, những đó là nghĩa khí của đám tội phạm. Phàm người không phải tầm nhìn hạm hẹp, nên trân trọng mình, chờ làm ngựa hại bầy.”

“ Trước chứ lợi, anh em vợ con đều có thể bỏ, cuộc đời như thế, người trong cuộc luôn mơ hồ. Phục Long phát triển lên ở chỗ anh, nếu chỉ đi được tới đây, anh có thất vọng không? “ Khương Vi Cầm tương đối yên tâm về con người chồng, tuy bên ngoài có vài lời bàn ra tán vào nói năng lực chồng cô thua kém, không xứng với cô, nhưng uống nước nóng lạnh tự biết.

“ Vạn phần thất vọng. “ Lý Tĩnh Bình gật đầu, sau đó lại đùa: “ Nói ra thì Phục Long chính là nhà Trình Nhiên đấy, nếu tương lai phát triển lớn mạnh, em sẽ thế nào? “

Khương Vi Cầm nhìn chồng, môi phác họa ra đường cong hấp dẫn, lặp lại lời chồng: “ Vạn phần thất vọng.”

Thứ bảy ngày hôm đó khi Lý Tĩnh Bình và Khương Vi Cầm ở nhà nói tới Phục Long, nói chuyện giang hồ can dự vào hoạt động kinh tế, không ngờ rằng tháng 11 qua đi, vào tháng 12 đã xảy ra một sự kiện trong giới kinh doanh ở Thành Đô làm người ta trọn mắt há mồm.

Tới lúc đó rất nhiều người mới hiểu thì ra những điều nhìn thấy trước đó chỉ là màn che mắt đánh lạc hướng, cái công ty do đám một đám lính già giải ngủ dẫn dắt ấy, kỳ thực là một bầy sói tiến vào Trung Nguyên. Bọn họ chạy suốt ngày đêm, dù bụng đói meo, thậm chí là trông yếu ớt, nhưng bản chất vẫn là sói, một khi tấn công là cuộc tập kích vô cùng dữ dội.

Tòa nhà tổng bộ công ty Bối Thác Thành Đô, kiến trúc một thời là cọc tiêu của thành phố này đặt gần quảng trường của cung văn hóa, là mảnh đất đẹp, sau khi xây xong thành kiến trúc tiểu biểu phương nam.

Khi đó không biết bao nhiêu học sinh tốt nghiệp đại học khao khát vào đây làm việc, làm việc một công ty liên doanh, chính là thứ mốt thời thượng. Khi đó lương công nhân viên đa phần quanh quẩn ở mức vài trăm, nhưng ở Bối Thác đã lên tới hàng nghìn, cấp quản lý là hàng vạn, vào đó làm việc không khác nào đóng dấu thành đạt, ngàn vạn người hâm mộ. Nếu là thanh niên độc thân, không biết bao nhiêu bà mai tới nhà.

Bối Thác là công ty nước ngoài tiến vào trong nước sớm nhất, ở thập niên 80 đó, không qua nhập khẩu máy móc kiếm lớn, công ty mẹ ở Pháp vì thế điều chỉnh sách lược kinh doanh, luôn thuận theo biến hóa của thị trường Trung Quốc, dẫn đầu trào lưu, chiếm cứ thị trường tây nam thời gian dài.

Cho nên Phục Long muốn mở ra cục diện mới ở tây nam thì Bối Thác là ngọn núi lớn không thể vòng qua.

Lúc này trong nội bộ tòa nhà Bối Thác đã là giờ ăn cơm, cảnh tượng nhà ăn nghiêm túc, ít thấy người nói cười. Ở Bối Thác, chia cấp bậc nghiêm ngặt, nhân viên tầng đáy kim tự tháp nhìn lên người tầng cấp quản lý, giám đốc, cứ như nhìn thế giới khác. Trong nội bộ Bối Thác cũng có hơn 100 quy củ, trói buộc đủ phương diện của nhân viên, từ nề nếp công ty tới tác phong ngoài công ty đều có.

Mọi người tranh thủ giờ ăn mới thì thầm thảo luận, hình như nghe nói năm nay chuyện hồi khoản có vấn đề lớn, nghe nói trên hội nghị cao tầng, tổng giám đốc Ngô Chi Sơn vỗ bàn, yêu cầu các bộ phận lập quân lệnh trạng, tiếng oán thán dậy đất.

Nhiều người cho rằng, sách lược của Ngô Chi Sơn có vấn đề, đối diện với sự uy hiệp của Phục Long tự loạn thế trận, mù quáng tranh giành khách hàng. Giờ quả đắng hiện ra tỉ lệ hồi khoản cuối năm tụt dốc không phanh, cao tầng cuống hết cả lên. Tuy nói trong sổ sách còn có tiền, nhưng là tài chính đề phòng nguy hiểm, đã rất lâu rồi không xảy ra loại chuyện đó, Bối Thác chẳng thể ngờ vấn đề hồi khoản đồng thời bộc phát, khiến chuỗi tài chính hỗn loạn, nay rất nhiều hạng mục đang thực thi gặp ảnh hưởng, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cảm quan của tổng công ty với Bối Thác Thành Đô.

Văn phòng tổng giám đốc, Vương Lập Cương đẩy mạnh cửa đi vào, vừa vào một cái đã thấy Ngô Chi Sơn tiều tụy ngồi trên ghế, gạt tàn trước mắt chất đầy mẩu thuốc lá.

Hắn đi Châu Âu một tuần, phụ trách nghiệp vụ bên đó, nhưng thực tế công tác giao cho người dưới làm, còn hắn cùng tình nhân là cô người mẫu chơi bời, đang ở Amsterdam tiêu tiền như đốt, chợt nghe tin dữ, vội vàng về nước, vừa mới xuống máy bay là tới thẳng công ty luôn.

“ Lão Ngô, chuyện gì đấy?”

Ngô Chi Sơn bây giờ mới ngước mắt lên nhìn, hai mắt hắn hõm sâu, mấy ngày qua gần như không ngủ, chỉ báo cáo trên bàn: “ Tên Trình Phi Dương đó quá độc ác, tôi đã ngờ khi đó làm sao chúng ta lại thuận lợi như thế, anh xem .”

Vương Lập Vương đi tới mở ra xem, rào một cái giấy rơi đầy bàn, hắn càng xem càng kinh khiếp: “ Đây là đơn đặt hàng của chúng ta, vì sao lại xảy ra tranh cãi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận