Trùng Nhiên

Chương 767: Quân khốn kiếp, không cho người ta sống nữa rồi. (1)

Lý Tĩnh Bình đi rồi, Trình Nhiên vẫn còn ngồi ngây ra đó.

Nha đầu đó sắp về rồi sao? Hình như đúng thật, mấy ngày trước cô ấy còn hỏi mình lịch học cuối tháng, hỏi mình có phải sắp thi rồi không? Định bắt ngờ tới trường mình sao?

Thực ra Trình Nhiên không chậm tiêu như thế, y tất nhiên là phải tìm hiểu lịch học ở nước Anh rồi, thấy cũng đã sắp tới kỳ nghỉ bên đó, nhưng Khương Hồng Thược lại không đả động gì tới. Khi đó cho rằng có lẽ cô không về, tính cách cô như thế, hai người cách nhau không gian xa xôi, có đề tài không vui không cần nói thì không nói, như khi một ở Thập Trung, một ở Nhất Trung, ví dụ như trời mưa, không thể hỏi có mang ô không?

Không có gì để oán trách, cuộc đời là như vậy, có lúc phải phấn đấu, có lúc cần đi xa thì đi xa, cần ly biệt thì phải ly biệt.

Trình Nhiên là người từng trải, y không can thiệp vào lựa chọn của Khương Hồng Thược, không muốn ảnh hưởng tới cô, càng chưa từng nghĩ tới cô sẽ giúp mình, gia nhập vào sự nghiệp của mình.

Cô ấy là Khương Hồng Thược, cô ấy có mục tiêu, theo đuổi của mình, dù lý tưởng của cô ấy là mở một tiệm hoa, Trình Nhiên cũng sẽ không tới đó mua hết hoa. Tất nhiên, y có thể đứng ở cửa chào khách, giúp cô gói hoa, thu tiền ...

Đối với Trình Nhiên mà nói, thực sự ít nhiều có tâm thái dễ hài lòng, tiểu phú tức an, tình cách đó về cuộc sống thì tốt, về sự nghiệp lại không phải quá tốt.

Sắp gặp lại rồi, vì sao cuộc sống lại gian nan hơn thế này, dù vậy vẫn phải tận lực phối hợp biểu diễn mình không biết gì.

London, thời tiết mấy tháng rồi vẫn chẳng thay đổi nhiều, chỉ có lạnh, âm u và ẩm ướt, nơi này chẳng phải lý tưởng lắm cho cuộc sống, Khương Hồng Thược chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng cô chẳng có thời gian mà để ý tới thời tiết.

Khương Hồng Thược cùng giáo viên gốc Ba Lan trao đổi sửa chữa bài luận lần thứ tư, được lên lớp, vậy là mùa xuân năm sau nhập học, nói cách khác cô mất gần một năm học lớp dự bị cuối cùng cũng thuận lợi hoàn thành chính thức thành sinh viên Đại học London.

Cô có ưu thế lớn ở môn tự nhiên, đặc biệt ở số học, phương diện tiếng Anh cô không gặp bắt kỳ trở ngại nào, nhưng nếu cô chọn theo khoa xã hội, thế là thành chuốc lấy rắc rối lớn cho bản thân. Lượng bài tập tăng thêm cấp số nhân, hơn nữa phần đọc hiểu rất gian nan, ví dụ văn hóa hiện đại và văn minh cổ Châu Âu tiêu hao của cô rất nhiều tinh lực, không thể thong dong như bây giờ.

Dù nói thế nào, làm thêm cùng dạy kèm, một năm ba học kỳ, hoàn thành lên lớp, đó là khiêu chiến không nhỏ. Đi tới bậc thềm của học viện trứ danh, cô quay đầu nhìn lại khu nhà bãi cỏ, mũi hơi hếch lên, Khương Hồng Thược có tư cách để kiêu ngạo, đáng tiếc nơi này không phải Thập Trung hay Sơn Hải, không có người kia để cô thể hiện sự áp đảo của mình, thành ra có chút cô độc.

Vừa về tới phòng thì cô bạn Jenny chạy ra ôm lấy cô biểu thị chúc mừng và thán phục, hai cô gái ở trong phòng lấy đồ ăn vặt ra tổ chức lễ chúc mừng nho nhỏ. Hai người trò chuyện lật xem lại ảnh hoạt động họ tham gia một năm qua, do Student Union tổ chức, tới pháo đài bên biển chụp không ít ảnh, có ảnh Khương Hồng Thược ngồi trên bãi cát buổi chiều gió lộng, có bức ảnh chụp chung các cô gái đủ mọi màu da khác nhau, xem ảnh còn cảm thụ được sự tò mò, xa lạ của họ với đất nước khác.

Một số bức ảnh đã gửi về cho cha mẹ, một số gửi tới Đại học Trung Nam.

Khương Hồng Thược còn có vài bức ảnh mới nhất, đó là thói quen của cô, không phải cô đam mê nhiếp ảnh, chỉ đơn giản cô thích lưu lại khoảnh khắc cuộc sống thôi.

Rất nhiều bức ảnh là do Jenny chụp, Jenny chụp ảnh rất đẹp, nghe nói ngoài học tập, cô ấy còn tới làm thêm ở một phòng làm việc của nhiếp ảnh gia ở London.

Trong mắt Khương Hồng Thược, những bức ảnh đó thực sự có chút nghệ thuật hóa, Jenny chỉ huy cô làm rất nhiều động tác, như đi dưới hàng cây bất ngờ quay đầu lại cười, dưới ánh đèn học tập, hoặc tay chống hông chỉ về phía trước với phong phạm nữ vương, có cả bức ảnh mang khí chất quyến rũ mà bình thường cô không biểu lộ ra.

Jenny coi Khương Hồng Thược là người mẫu tốt nhất để thử tay nghề, lắm lúc còn đưa ra yêu cầu hơi quá, ví như muốn cô mặt áo ngủ gợi cảm nằm trên giường làm một số động tác lả lơi.

Những ảnh đó Khương Hồng Thược không dám gửi về.

Nghĩ tới cảnh Trình Nhiên xem những bức ảnh đó thôi là má cô bất giác nóng lên rồi, nên mặc dù không gửi về, nhưng Trình Nhiên có được xem hay không phải xem biểu hiện của cậu ta và tâm tình của mình. Nghĩ thế Khương Hồng Thược khẽ cắn môi.

Thần thái đó của Khương Hồng Thược làm Jenny ở bên cạnh hét lên lục lọi đống đồ bừa bộn trên giường: “Lạy Chúa, giữ nguyên tư thế đó cho mình, máy ảnh của tôi đâu rồi?”

Có cô bạn cùng phòng như vậy, vì thế Khương Hồng Thược có rất nhiều ảnh

Ngày hôm sau lên máy bay, Khương Hồng Thược đối diện với 13 giờ bay vượt đại dương, càng gần tới nhà lòng cô càng hồi hộp.

Cô không thông báo cho Trình Nhiên kế hoạch của mình, xuất phát từ tâm tình gì, đương nhiên do tính xấu bụng của cô rồi, cho cậu ta hết hồn một phen, ừm, nhân tiện kiểm tra lên đại học rồi liệu có tăm tia nữ sinh nào không.

Lâu lắm rồi không gặp.

13 giờ bay, một lần đổi chuyến, giữa chừng còn nghỉ nửa tiếng.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Nam Châu, lúc này là buổi tối, trời khá lạnh, không khí khô ráo hơn ở London, Khương Hồng Thược cảm giác được tim đập tăng tốc.

Rốt cuộc bọn họ cũng ở dưới cùng một bầu trời.

Bây giờ đương nhiên là phải về nhà trước, xem nhà mới, sắp xếp đồ đạc. Lý Tĩnh Bình tự mình lái xe ra sân bay đón con gái, hai cha con về tới nơi ở thì đã đêm khuya rồi, Lý Tĩnh Bình tự mình làm mỳ cho con gái ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, căn phòng tràn ngập ngọt ngào của tình thân. Sau đó ướm thử y phục mà con gái mua cho làm quà, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng kích động vô cùng.

Thấy thời gian đã quá 2 giờ đêm, mặc dù còn rất nhiều điều muốn nói, Lý Tĩnh Bình chủ động đứng dậy: “ Con gầy đi rồi, không xinh đẹp nữa, mau đi ngủ bù đi.”

Câu này rất hiệu nghiệm, vì Khương Hồng Thược là cô gái dù mai là ngày tận thế cũng sẽ ngủ trước 11 giờ đêm, đó là thời điểm da tái sinh, thức khuya sẽ làm xấu da, dễ mọc mụn, tinh thần không tốt ... Rất rất nhiều điều xấu, vì thế cô mau mắn đi ngủ.

Buổi sáng hôm sau thức dậy, không ngờ cha đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn rồi, kỳ thực chỉ có sữa bò, trứng gà luộc, bơ, và một đống bánh mỳ mua từ hôm trước.

Thấy cha cười áy náy, Khương Hồng Thược ăn càng thêm tích cực, nếu là trước kia cô sẽ cằn nhằn một hồi chỉ trích cha mình không biết chăm sóc bản thân.

Giờ cô đã phần nào hiểu nỗi vất vả của người trưởng thành rồi.

Hôm nay Lý Tĩnh Bình có một cuộc họp quan trọng không bỏ được, đành quyến luyến ôm con gái một cái rồi lên đường.

Khương Hồng Thược dọn dẹp bàn ăn, tắm rửa, lấy mấy bộ quần áo ra lựa chọn một phen, còn bôi ít son, đeo hoa tai giả kim cương lấp lánh, ra ngoài vẫy taxi.

Hôm qua về nhà mở máy vi tính kiểm tra thư từ, cô đặc biệt xem động tĩnh trong nhóm chat Thập Trung, thời gian qua ở Đại học Trung Nam xảy ra vài việc cũng được phản ánh trên đó. Các sự kiện cứ liên tiếp tục ra theo chiều hướng xấu, làm nhiều người vốn "lặn" cực sâu trong nhóm cũng ngoi lên biểu thị lo lắng, cuối cùng cũng qua được hiểm nghèo rồi. Làm người ta khó tin là Công ty CQ lại chọn hợp tác với một hội nhóm sinh viên lập phòng thí nghiệm, ai cũng cảm khái, Trình Nhiên đi tới đâu đúng là ầm ĩ tới đó.

Khương Hồng Thược vốn còn định mang thành tích về gặp Trình Nhiên, trong lòng khó tránh khỏi muốn thể hiện chút ưu việt với bạn trai.

Nhưng lần này, cô nhận ra, bọn họ không còn là học sinh cao trung nữa rồi.

Cô dường như vẫn giữ quán tính tư duy cũ, còn Trình Nhiên bước chân vào đại học đã bộc phát năng lực của mình.

Môi trường cao trung đúng là hạn chế cậu ấy rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận