Trùng Nhiên

Chương 355: Trước ngày về.

Thành tựu phải có người chia sẻ, sự nghiệp có người cùng chung tay mới có ý nghĩa.

Cùng đám con cháu khu tập thể Hoa Thông cùng lập nên Thiên Hành Đạo Quán vừa trùng hợp cũng rất vừa vặn, Triệu Thanh chỉ có thể dùng lựa chọn địa điểm, đàm phán, lo thủ tục, chứ dùng kinh doanh "Cái Hộp" thì không phù hợp.

Thứ nhất là công việc chính của hắn vẫn là ở Phục Long, không thể lạm dụng, hai là Triệu Thanh tuy trên 30 một chút, nhưng tư duy thuộc thế hệ trước rồi, không phù hợp. Trình Nhiên có thể phỏng vấn tuyển người phù hợp, nhưng Tương Chu cần cơ hội này hơn, vả lại nhà Tương Chu cũng thuộc Phục Long, thành nhân tuyển tốt nhất.

Chỉ đúng một điều đáng tiếc duy nhất là không thể làm chuyện này với đám Du Hiểu, Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối … nếu không nhất định sẽ rất vui.

Đang tích cực chuẩn bị thì Trình Nhiên nhận được điện thoại của Tạ Phi Bạch từ Bắc Kinh.

Từ sau khi chuyển nhà lên Thành Đô, Trình Phi Dương bận bịu xử lý việc của Phục Long, Tạ Hậu Minh gây dựng địa vị ở tập đoàn đầu tư tỉnh, hai người đều bận cả, không còn nhàn nhã như ở Sơn Hải để thường xuyên tụ họp ăn cơm, Trình Phi Dương và Tạ Hậu Minh chỉ giữ liên lạc qua điện thoại.

Ngược lại Từ Lan và Trương Vi có nhiều thời gian gặp mặt hơn trước.

Kỳ nghỉ quốc khánh này, Tạ Phi Bạch tới Bắc Kinh chơi, sau đó qua văn phòng của Tạ Càn. Trong điện thoại, Tạ Phi Bạch không che giấu được hưng phấn của mình :" Trình Nhiên, mày phải tới đây nhìn mới thấy, đây chính là tương lai."

Trình Nhiên công nhận thằng đó nói đúng, internet chính là tương lai của thế giới này.

Chớp mắt một cái, bảy ngày nghỉ trôi đi, Khương Hồng Thược cũng chuẩn bị lên máy bay trở về, sau khi kết thúc thi tài, cô còn chơi Hong Kong thêm hai ngày nữa mới về Thành Đô.

Một ngày trước trước khi về, Khương Hồng Thược gọi điện về nhà, Lý Tĩnh Bình còn vờ vịt nói, chưa đạt được kỳ vọng như mong đợi của ông, Khương Hồng Thược bất mãn: “ Cha, cha muốn con chết mệt à?”

Sau khi hỏi thăm tình hình, Lý Tĩnh Bình nghiêm túc hơn, trịnh trọng nói: “ Ông ngoại con thời gian nữa sẽ tới Thành Đô ấy.”

Khuôn mặt Khương Hồng Thược vốn đang hết sức tươi tỉnh liền yên tĩnh hẳn, tay nắm chặt điện thoại, điều cô luôn lo sợ, cuối cùng cũng tới rồi ...

Khu tập thể công ty Phục Long, Trình Nhiên đứng ở ban công phòng khách có thể nhìn thấy tầng hội nghị của tòa nhà Phục Long còn sáng đèn, hiện giờ nơi đó là trung tâm đầu não khiến người ngoài suy đoán đủ kiểu nhưng kín như bưng. Còn với Trình Nhiên mà nói, y có nhiều cách để biết chuyện xảy ra ở nơi đó.

Tình huống hiện giờ là Bối Thác tấn công toàn diện, tranh đoạt khách hàng Thành Đô. Bọn họ tổ chức lễ hội khách hàng, công bố mức phí lắp đặt đường dây mới nhất, vốn là giá hơn 1000, Phục Long báo 360 đồng, bây giờ Bối Thác hạ giá vượt quá giới hạn tâm lý mọi người, chỉ còn 280 đồng.

Bọn họ đã tỏ rõ thái độ, dù không kiếm được tiền cũng phải chặn đứng đường phát triển của Phục Long.

Không chỉ ở Thành Đô, tình huống tương quan cũng phát sinh tại các khu vực khác tại vùng tây nam.

Vì thế gần đây tòa nhà Phục Long sáng đèn suốt đêm ngày, chính là vì bàn kế sách ứng phó với tình thế trước mắt.

................ ..................

Toàn nhà Bối Thác, Vương Lập Cương phấn chấn đi vào văn phòng tổng giám đốc, nhìn thấy Ngô Chi Sơn một thân áo vải, trên bàn là ấm tử sa màu nâu sẫm, thi thoảng cầm trên tay mân mê, rất có phong phạm nho sĩ.

Vương Lập Cương xoạch một cái lấy bật lửa mạ vàng châm điếu thuốc, thả mình xuống ghế sô pha: “ Cục khoáng sản, nhà máy 108, một loạt khách hàng bị Phục Long lôi kéo đã bị chúng ta lấy được. Lão Ngô, bản lĩnh phi phàm .”

Ngô Chi Sơn đặt ấm trà xuống: “ Chuyện bang Lôi Vĩ giải quyết tới đâu rồi?”

Nụ cười của Vương Lập Cương héo hẳn, nhưng hắn rất nhanh cười ha hả như không có gì: “ Ài, tôi làm sao mà biết cái công ty Phục Long ấy phiền như thế. Phục Long, Phục Long, ài, lần là tôi sai, lúc nào cũng nghĩ đó là đám nhà quê lên tỉnh, quên mất rằng Hoa Thông trước kia thuộc quân đội. Lô Hiểu Đông bị bắt vốn chẳng phải chuyện lớn, hắn vào tù ra tội ít à, ngồi dăm bữa nửa tháng là ra, thậm chí có thể kiện ngược lại Phục Long ra tay quá mức gây thương tích ... vấn đề là soát ra súng trong người hắn, thế thì không dễ xử lý, phía Phục Long có mạnh tay nữa cũng chả ai nói được gì. Tôi đâu dễ sống, Lôi Vĩ cho rằng tôi chơi hắn, tôi tốn không ít công sức vỗ về hắn. Yên tâm, yên rồi, Phục Long không dễ vào, nhưng còn đám nhà xưởng làm công cho chúng, Lôi Vĩ sẽ tự mình ra tay xử lý.”

Ngô Chi Sơn trầm giọng nói: “ Lập Cương, đã bảo với anh rồi, đứng dính vào loại người như Lôi Vĩ, tôi tường qua sự việc này, anh nhìn ra vấn đề mà rút lui, sao vẫn dây dưa không dứt thế?”

Vương Lập Cương xoạch một phát, lại bật bật lửa: “ Lão Ngô, Vương Lập Cương này là nhân vật máu mặt ở Thành Đô, nếu chuyện này không lấy lại thể diện, sau này chó mèo gì cũng dám leo lên đầu tôi, phiền phức không dứt.”

“ Trước kia anh không làm thế thì sao rơi vào cảnh này ... Tóm lại, tôi có cách ép chết Phục Long, cũng đã triển khai hành động rồi, anh đừng dùng mấy thủ đoạn kia nữa, tránh nảy sinh phiền phức không đáng.”

“ Được, được, được, tôi nghe anh.”

“ Anh phải thực sự nghe vào đấy, kế hoạch này tiêu tốn rất nhiều tiền rồi, đừng để lộ sơ hở cho người ta nắm được thóp.”

“ Được rồi. “ Vương Lập Cương hơi mất kiên nhẫn, dúi điếu thuốc lá vào gạt tàn: “ Ngày anh kéo sập Phục Long, tôi sẽ cho đám ăn mày đó biết mặt.”

Ngô Chi Sơn rót trà: “ Sẽ có một ngày như thế.”

“ Vậy tôi đi làm việc đây. “ Vương Lập Cương đứng dậy rời phòng:

Nhìn bóng lưng hắn rời đi qua làn hơi nước bốc lên, Ngô Chi Sơn rít qua kẽ răng: “ Đúng là cái thứ gậy chọc cứt, chỉ giỏi làm chuyện phiền thêm.”

Trong ấn tượng của Khương Hồng Thược, ông ngoại là người hiền hòa dễ gần. Trước kia ở cái viện tử mà ai đi vào cũng phải cúi người xuống vài phần đó, cô đã từng leo lên mái nhà, từng leo lên cây hái quả, từng mò cá chép trong ao, khiến cha cô cuống lên ngăn cản, nhưng ông ngoại cô nói " Trẻ con phải có tính trẻ con! Không sao hết, cứ chơi thoải mái, Hồng Thược, ở chỗ ông, cháu muốn chơi thế nào thì chơi, đây là bầu trời tự do của Tôn hầu tử, mặc cháu lên trời xuống đất ..."

Buổi chiều đầy nắng trong căn phòng nhỏ, ông ngoại bế cô trong lòng, hai ông cháu cùng mở xem cái hộp sắt mà ông giữ gìn cẩn thận.

Trong hộp đó toàn là huy chương quân công, ông ngoại kể cho cô, cái này là huân chương Kháng Mỹ cứu Triều, cái này là huân chương Bát Nhất, cái này là huân chương độc lập tự do hạng hai, huân chương giải phóng đông bắc.

Mỗi cái huân chương là một đoạn lịch sử, thành câu chuyện niên đại xa xưa trong lời kể của ông.

Cô có thể nhìn thấy sự hoài niệm quá khứ trên khuôn mặt rắn rỏi của ông, thấy ánh mắt bình tĩnh của người trải qua biến cố lớn.

Khi còn nhỏ, cô luôn thấy gia tộc rất lớn, người rất nhiều, đến Tết càng đông, nhưng đa số cô chỉ gặp được một lần, nghe nói là thân thích ở đâu ở đâu, nhanh chóng quên mất.

Ông ngoại ở bên cạnh cô hay cười lắm, nhưng có người khác, không có mình ở bên cạnh, ông ngoại đa phần khiến cả nhà phải chú ý từng lời ăn tiếng nói.

Có lẽ là vì ảnh hưởng của bầu không khí này, cô cảm giác tình thân trong gia tộc rất lạnh nhạt, tất cả đều chỉ là biểu hiện bề mặt thôi. Thế nhưng dù thế nào cũng cùng mạch máu, mối quan hệ đó là thâm căn cố đế.

Khi cô bảy tuổi, cha mẹ cô điều động công tác, cô còn nhớ khi đó cha mẹ cô hỏi mình, muốn ở lại tiểu viện Cảnh Sơn với ông ngoại hay cùng cha mẹ đi tây nam, cuối cùng cô chọn cái sau. Khi cùng cha mẹ rời đi, ông ngoại tiễn tận tới khi lên xe, ánh mắt buồn vô hạn.

Trước kia mỗi năm cô dứt khoát đòi về thăm ông ngoại vài lần, mấy năm qua lớn lên rồi, nhìn lại chuyện cũ, hiểu thêm được vài chuyện, gia đình là thế nào, gia tộc là thế nào, ý nghĩa của ông ngoại đối với những thân thích cùng huyết mạch bọn họ là gì.

Bây giờ về thủ đô, ông ngoại mặc dù vẫn đối xử với cô ôn hòa, nhưng sự thân cận còn nhỏ không quay về nữa. Đồng thời vì đã trưởng thành, những quy củ nghiêm ngặt kia cũng áp dụng lên người cô, làm cô và ông ngoại sinh khoảng cách, ông ngoại từ người thân thành hình bóng cao lớn.

Giờ, ông ngoại sắp tới thăm mình.

Trước khi lên máy bay, cha cô còn dặn: “ Con biết đấy, mấy năm gần đây sức khỏe ông ngoại con không còn tốt nữa, đoán chừng ông muốn đi thăm lại đất cũ ... Lúc đó con ở bên ông ngoại con nhiều chút, kể cho ông ngoại con chuyện ở trường lớp, chuyện tham gia kỳ thi, ông ngoại con rất thích nhìn thấy lớp trẻ gia tộc có tiền đồ.”

Khương Hồng Thược khẽ "vâng" một tiếng, cúp điện thoại, cô chỉ sợ ông ngoại không chỉ vì thế mà tới, trước kia cô từng nghe trong gia tộc vài tin đồn, cô vốn nghĩ chỉ là chuyện hoang đường thôi, nhưng cô càng lớn, càng nghe càng thấy nhiều chuyện tương tự rồi, bất giác lòng nặng trĩu.

Gia tộc cho cô hoàn cảnh ưu việt hơn người khác, nhưng đó không phải là thứ có thể hưởng thụ miễn phí, nó đồng thời đi kèm trách nhiệm nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận