Trùng Nhiên

Chương 517: Nhiệm vụ chính trị. (2)

Lúc này người đứng bên cạnh Cao Thế Kim là Trương Lan cháu ngoại của Lý Đăng, Cao Thế Kim sau khi kiếm được tiền từ buôn bán quần áo, đầu óc linh hoạt làm cái vườn sinh thái, ở ngay bên cạnh chợ nông sản, chủ đề chính là rau tươi trồng không cần đất, khi khai trương Lý Đăng còn tới cắt băng khánh thành.

Cao Thế Kim nắm chặt lấy Trương Lan, coi đây là quan hệ quan trọng nhất, khỏi nói tết nhất, thường ngày cũng hay qua lại quà cáp Lý Đăng.

Người ta biết ý đồ của hắn, quà cáp đắt tiền thì trả hết, vài món gọi là đặc sản địa phương mới nhận.

Cao Thế Kim không hi vọng có thể đạt được quan hệ sâu xa gì, chỉ cần duy trì qua lại là đủ rồi. Mối quan hệ chủ yếu vẫn là Trương Lan làm ăn lớn quan biết rộng ở Thành Đô.

Hôm nay trước khi rời nhà Cao Thế Kim đã dặn đi dặn lại vợ con, Lý Đăng tuy về hưu rồi, nhưng mà khi còn tại chức làm không ít việc thực sự, nhiều xí nghiệp trong khu một tay ông nâng đỡ, người nợ ân tình ông rất nhiều.

Khách khứa được mời tới bữa tiệc này đều không phải người tầm thường đâu, toàn là nhân vật lớn thường ngày hiếm gặp đấy, nên Cao Thế Kim hết sức cẩn thận, đừng để không may đắc tội với ai thì nhà mình đỡ không nổi.

Thật ra nhà hắn đáng lẽ chưa đủ tư cách được mời, tại hắn nghe phong phanh con trai Lý Đăng sắp kết hôn, từ lâu đã tỏ thái độ, nhất định phải mời hắn, nếu không mời là coi thường hắn.

Nhà Lý Đăng thấy hắn có thành ý, không thông báo cũng không được, nên để Trương Lan chuyển lời.

Cao Thế Kim tự hào lắm, cảm giác nhà mình bước một chân vào giới thượng lưu rồi.

Nhưng mà con gái vẫy tay gọi, Cao Thế Kim nhìn thấy mẹ con Từ Lan, thiếu chút nữa bịt miệng con gái lại rồi, bề ngoài không thể hiện ra, đi tới hỏi: “ Chị dâu, hai mẹ con chị quen tân nhân sắp kết hôn à?”

Từ Lan lắc đầu, thành thật nói: “ Không quen, là thiếp mời trưởng bối đưa anh cậu, anh cậu đi công tác rồi, nên mẹ con tôi đi thay.”

Cao Thế Kim luôn cố gắng né tránh "thân thích nghèo" này, sợ bị nhờ vả, cho nên tới giờ trong ấn tượng của hắn, anh họ mình hiệu ích không tốt, tới Thành Đô làm công. Trừ cái lần mời cơm lần trước ra thì chỉ có gọi điện hỏi thăm dịp Tết vừa rồi, ngoài ra chẳng qua lại gì, lần trước sở dĩ mời Từ Lan tới làm công, một là coi như làm trọn ước nguyện của mẹ, hai nữa là người Thành Đô giờ kiêu lắm, tiền lương ít không làm, cho rằng Từ Lan ở quê lên, có thể tận dụng lao động giá rẻ. Chỉ là về sau bị vợ nói, cảm thấy làm thế không ổn lắm, thế là không gặp lại, hắn bớt được một tâm sự.

Ai ngờ hôm nay thấy mẹ con Trình Nhiên tới dự đám cưới, nếu quen biết với tân lang tân nương, thế thì quan hệ này còn thân cận hơn hắn và Trương Lan rồi, lòng kinh ngạc hết sức. Kết quả nghe Từ Lan nói thế, lòng hiểu ra, thì ra là cô ba dì bảy ông năm chú chín của tân lang tân nương mời tới. Thế cũng phải thôi, tiệc cưới mà, không thể nào chỉ mời toàn là khách sang cả, cũng phải có thân thích nghèo ở quê làm nền cho không khí sôi động chứ. Chẳng qua là ánh mắt của hắn chỉ toàn nhìn vào nhân vật lớn, nhất thời không chú ý cái này, giờ mới để ý, xung quanh đúng là có vài người ăn mặc quê mùa, điệu bộ rụt rè, dĩ nhiên liệt mẹ con Trình Nhiên vào giai tầng này.

Thế là sống lưng của Cao Thế Kim lại thẳng lên: “ Xem ra anh họ đi làm cũng vất vả, vài ba ngày lại đi công tác, ngày nghỉ cũng chẳng nhàn rỗi.”

Từ Lan gật đầu cảm thán: “ Kiếm tiền mà, chẳng dễ dàng gì.”

Cao Thế Kim chỉ chào hỏi Từ Lan một câu, sau đó lại quay sang Trương Lan và bạn bè của hắn, vợ Cao Thế Kim là Vương Dung ít thực dụng hơn chồng, kéo tay Từ Lan tán gẫu, nói là đừng đi vội, lát nữa cả nhà vào ngồi cùng nhau cho vui, sau đó đề tài chủ yếu hỏi về Thập Trung.

Tuy là họ hàng khá gần gũi, Trình Nhiên chẳng ưa gì Cao gia, chỉ mỉm cười với Cao Thiều Ninh, cô em họ xinh xắn này để lại cho y ấn tượng ban đầu không tệ. Cao Thiều Ninh không phải chỉ có một mình, cô và ba người trẻ tuổi đang ở bên bồn hoa, đứng tách hẳn cha mẹ mình và đám người lớn.

Ba người kia đều là thanh niên ăn mặc rất "trào lưu", quần kaki, áo khoác jean, hoặc trang phục thương hiệu hóa, trông rất có phong thái. Một trong số đó tên Lữ Thụy, cha là phó khu trưởng, coi như bối cảnh sâu nhất ở đây, hai người còn lại thì một tên Trương Kiệt là con trai một người bạn của Cao Thế Kim, một tên Thành Bình, con trai của Thành Ba giám đốc công ty Hải Bác bán thực phẩm chắm sóc sức khỏe.

“ Đây là .... anh họ của em, tên Trình Nhiên. “ Cao Thiều Ninh giới thiệu, cô còn chưa quen được với cách xưng hô với người anh họ xa này: “ Trước kia anh ấy ở Sơn Hải, về sau chuyển tới Thành Đô, anh ấy tự thi vào Thập Trung đấy.”

“ Ồ, Thập Trung à? Giỏi thật. “ Trương Kiệt có quan hệ tương đối thân thiết với Cao Thiều Ninh mỉm cười nói:

Lữ Thụy và Thành Bình chỉ gật đầu chào hỏi cho có lệ.

“ Chào mọi người. “ Trình Nhiên thầm đánh giá ba thanh niên kia, em họ y trông cũng khá lắm, cao ráo trắng trẻo, không xinh đẹp xuất sắc nhưng có khí chất vợ hiền dâu thảo, hẳn là bình thường cũng là nữ sinh được yêu thích rồi:

Cao Thiều Ninh tiếp túc giới thiệu: “ Anh họ, đây là anh Lữ tên Lữ Thụy, cha anh ấy là phó khu trưởng khu Thanh Dương.”

“ À, chuyện đó không cần nói đâu. “ Lữ Thụy xua tay cười, dáng vẻ như là khiêm tốn lắm, nhưng không phản cảm Cao Thiều Ninh giới thiệu như thế:

“ Đây là anh Thành, Thành Bình, nhà là công ty Bác Hải, nước uống Tam Tỉnh Thủy do nhà anh ấy làm ra đây. Đây là anh Trương, Trương Kiệt, tân lang hôm nay là chú họ của anh ấy.”

Khách khí một phen lại quay về đề tài dang dở, ba người kia không mấy chú ý tới Trình Nhiên, học sinh Thập Trung thì cũng ghê đấy, nhưng với người thường thôi, với gia cảnh bọn họ không quá đề ý nữa. Đề tài bọn họ đang nói là về nhóm nhạc nam rất hot của Hàn Quốc, tên nhóm là H.O.T đang làm mưa làm gió ở Châu Á.

Trong số 4 người này thì lấy Lữ Thụy làm trung tâm, Trình Nhiên đoán không sai lắm, cô em họ của mình rất được chiếu cố.

Trình Nhiên thì chỉ làm thính giả tốt thôi, đề tài này với y mà nói thực sự có chút xa lạ, xong không tới mức không hiểu.

Chẳng bao lâu tới lúc vào hội quán, Vương Dung khoác tay Từ Lan: “ Chị ngồi cùng với bọn em đi, chúng ta ngồi ở khu gia quyến, hôm nay khách khứa đông, phân chia khu vực cũng phức tạp lắm, nghe đâu còn có khách trên thành phố, trên tỉnh tới, không ngồi tùy tiện được.”

Vương Dung cũng là người nhiệt tình, tiệc cười bình thường thì chẳng ai để ý vị trí chỗ ngồi làm gì cả, cứ đến đông đủ một bàn là ngồi xuống ăn uống với nhau. Ở đây thì không thể làm thế, rất nhiều người có vai vế, không ít nhân vật quan trường, mấy vị này thì để ý vị trí ngồi lắm, tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện.

Tiếp đó Vương Dung giảng giải, dãy bàn đầu tiên là giành cho gia quyến thân thuộc nhất của hai nhà, hàng thứ hai thứ ba cho lãnh đạo, ba dãy bàn sau đó là thân bằng hảo hữu khác.

Bọn họ ngồi ở sau 5 dãy bàn đầu tiên, với Cao Thế Kim, thế là vinh dự rồi.

Tới cửa đưa phong bao đăng ký, cô phụ trách tiếp đãi nhìn thấy ba chữ "Trình Phi Dương" vội vàng rời bàn, đi tới trước mặt khom người chào, cười hết sức ngọt ngào: “ Chỗ ngồi của tổng giám đốc Trình ở bên này, mời hai vị đi theo tôi ạ.”

Từ Lan tuy không tự mình tham gia mấy trường hợp thế này bao giờ, nhưng trước kia cô làm ở nhà hàng Sơn Hải, nơi đó một thời cũng là chỗ tổ chức tiệc mà quan viên ưa thích, không lạ gì, nói với Vương Dung: “ Vậy mẹ con chị đi trước đây.”

Lúc này Cao Thế Kim và đám Trương Lan ngồi xuống dãy bàn số sáu, Trương Lan kinh ngạc nhìn hai mẹ con mà họ không để ý được dẫn tới dãy bàn số ba.

Dãy bàn số hai là của lãnh đạo tỉnh thành, dãy bàn số ba thấp hơn một chút, nhưng thuộc vào vị trí trọng yếu nhất của bữa tiệc này, làm sao mà mẹ con Từ Lan lại ngồi ở đó chứ? Chỗ đó ít nhất phải là cục trưởng thành phố, hay khu trưởng các khu mới được ngồi đấy.

Chẳng lẽ có nhầm lẫn gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận