Trùng Nhiên

Chương 631: Con hồ ly của Hoàng tử bé.

Cao Tu Hiền bắt tay tạm biệt với mấy quan viên, lên chiếc Passat, kết thúc một ngày xã giao, đi được một lúc thì có điện thoại. Hàn huyên một lúc, đến khi sắp kết thúc cuộc trò chuyện, chợt nhớ ra: “ À phải, tôi còn tình cờ gặp cậu bạn kia của con bé Hồng Thược.”

Người bên kia điện thoại chính là Lý Vận, cô lập tức đoán ra người Cao Tu Hiền nói tới là ai: “ Anh nói tới Trình Nhiên à?”

Cao Tu Hiền tuy ở tỉnh được tính là người thuộc Khương hệ, quan hệ với Khương Vi Cầm cũng mật thiết, thực tế điểm mấu chốt của mối quan hệ này là ở Lý Vận, Lý Vận là Hoa kiều nên có không ít qua lại thương nghiệp với Trí công đảng, hai bên là bạn bè nhiều năm rồi: “ Chính là chú nhóc đó, ha ha, người trẻ tuổi bây giờ đúng là khá thật, tôi ở tuổi đó gặp người lớn còn lúng túng lắm, chú nhóc này thoải mái như không, còn nịnh khéo tôi một câu, ha ha ha.”

“ Nhưng mà sau đó mới là hay, con trai Hồ Vĩnh Minh đại khái muốn lợi dụng quan hệ của Trình gia và Tạ gia, làm vài chuyện mập mờ, nghe nói khi đó chú nhóc thẳng thắn khuyên đối phương dừng tay, còn bảo những người khác rút lui.”

Lý Vận nghe cũng thấy chút thú vị, cô cũng muốn nghe người khác đánh giá thế nào về Trình Nhiên: “ Ý anh nói Trình Nhiên là đứa trẻ ngoan có cảm giác chính nghĩa à?”

“ À, tôi không có ý gì, kể chuyện thôi ... Cơ mà cô nói thế làm tôi thấy .... “ Cao Tu Hiền ngẫm nghĩ: “ Cảm giác không phải là thế, tôi gặp chú nhóc này hai lần, là đứa khôn khéo lắm, con người đã khôn khéo khó mà đơn thuần như thế ... Thế nên tôi cho rằng là sợ đối phương mượn danh nghĩa của mình, nên tỏ thái độ dứt khoát ... Tóm lại là chú bé biết giữ mình.”

“ Nếu anh nói thế thì chắc không sai rồi. “ Lý Vận tin, Cao Tu Hiền là con hồ ly trên quan trường, ông ta nhìn người rất chuẩn:

“ Cô có vẻ quan tâm tới chú bé này này. “ Cao Tu Hiền nói xong nghe Lý Vận chỉ cười nhẹ thì hiểu ngay, điều này có nghĩa là quan hệ Trình Nhiên và cô bé Khương Hồng Thược e rằng thực sự không tầm thường, khiến gia tộc phía sau chú ý rồi:

Người như ông ta sao tùy tiện can dự vào chuyện như thế, Cao Tu Hiền khéo léo bổ xung: “ Tôi nói thế thôi, loại chuyện này người ngoài nói không bằng tự mình tiếp xúc, như thế rõ hơn. Không phải cô đầu tư xây dựng kiến trúc độc lập lớn nhất Châu Á à? Mẹ Trình Nhiên là Từ Lan của Viêm Hoa đấy, công ty địa ốc này thành lập chưa lâu, hạng mục của cô lớn như thế mà, còn có không ít công trình phụ trợ, đủ cho cô vất vả, tôi tiến cử cho cô một đối tượng chia sẻ công tác, một mũi tên trúng hai cái đích.”

Lời này hết sức trình độ, một là rứt hẳn mình ra, coi như đánh giá trước đó với Trình Nhiên là không tính, cô tự xem đi. Đồng thời với giao tình hai bên không thể hoàn toàn bàng quan, như thế sứt mẻ tình cảm, nên mới đưa ra kiến nghị này.

Lý Vận không khách khí nói: “ Lão Cao, rốt cuộc là anh đang giúp tôi hay là giúp người ta thế hả? Chúng ta là bạn bè bao năm, tôi giúp anh không chỉ một hồi, thế mà chớp mắt anh định mượn hoa hiến phật, đóng gói tôi tặng cho đối phương. Sao nào, có phải là đang tính sau này có chuyện gì không hay thì mình không liên quan, chẳng may mà thành, anh lấy bố cục ra khoe công hay không?”

Cao Tu Hiền cười một tràng dài, nói vài câu qua loa rồi cúp máy, không khỏi cảm thán, nam nhân lấy vợ nên lấy người bình thường chút vẫn hơn, nếu không bị người ta nhìn thấu gan ruột thì sống làm sao. Cô bé Khương Hồng Thược kia cũng ghê gớm lắm chứ không phải chỉ có gương mặt xinh đẹp không thôi đâu, chẳng biết sau này chàng trai nào gánh họa giúp thế gian.

Vài ngày sau đó Thập Trung dán danh sách sơ tuyển học sinh ưu tú tỉnh, trên đó có Khương Hồng Thược, Chu Húc và nhiều học sinh nữa, nhưng không có Trình Nhiên.

Vinh dự này liên quan tới việc tiến cử tuyển thẳng và cộng điểm cao khảo, vì thế với một số học sinh mà nói, bọn họ rất chú ý. Nếu không có gì bất ngờ, Thập Trung sẽ chỉ có một người được chọn, đây là bình chọn phạm vi toàn tỉnh, một thành phố có khi chỉ được một hai người, cho nên dù Thập Trung có là trường cao trung công lập số một cũng chỉ có một hạn ngạch, toàn bộ cao trung Thành Đô chia nhau bảy tám hạn ngạch còn lại. Tiếp đó là học sinh ba tốt toàn tỉnh, rồi cán bộ ưu tú toàn tỉnh, hai mục này thì du di một chút, nhưng mà xếp kiểu nào cũng không tới lượt học sinh vừa không phải cán bộ lớp, lại chẳng tham gia hoạt động nào như Trình Nhiên.

Thế nên Trình Nhiên tham gia để làm vừa lòng Dương Hạ thôi, chứ biết mình làm gì có hi vọng.

Mà trong cuộc cạnh tranh này, không thể không tính nhân tố gia đình, ở Thập Trung này có nhiều học sinh rất kín tiếng, thực tế lai lịch dọa chết người chứ không đùa, thế nên phía hiệu trưởng nhận được không ít điện thoại, phải cân nhắc đong đếm đủ kiểu, đau đầu lắm.

Nhà Trình Nhiên có nhảy vào cuộc cạnh tranh đó cũng chẳng tranh nổi.

Biết thế rồi, nhưng Trình Nhiên vẫn cứ nộp đơn, dù sao Dương Hạ có ý tốt.

Lại nói tới Dương Hạ, gần đây quan hệ hai người rõ là kỳ quái, khi y và Khương Hồng Thược công khai quan hệ, Dương Hạ né tránh y.

Trình Nhiên tuy có tình cảm đặc biệt với Dương Hạ, tình cảm đó y sẽ trân trọng gìn giữ, y không định quá giới hạn, thái độ như Dương Hạ mới là chính xác, hai người họ đích thực nên giữ chút khoảng cách.

Cơ mà cứ không quen thế nào, chẳng lẽ y và Dương Hạ cứ thế mà trở xa cách?

Biết Trình Nhiên có nộp tài liệu tham gia, cuối cùng trượt vỏ chuối, bạn bè tới quan tâm an ủi, nhưng loại quan tâm này càng khiến y khó ở. Vì y không biết phải diễn đạt ra sao nữa, nếu nói mình không để ý, thế là nhận được ánh mắt thương hại, "ừ, ừ, tôi biết mà" , " bọn này không có ý gì đâu" ...

Những ánh mắt ái ngại đó cảm tưởng như thiếu trông chừng một chút thôi là y sẽ vì thất vọng mà lao đầu khỏi cửa sổ vậy.

Đã thế Khương Hồng Thược nhìn thấy tình cảnh khổ sở của Trình Nhiên còn cười.

Đến giờ nghỉ, Trình Nhiên mang khuôn mặt của người không còn hi vọng vào cuộc sống tìm Khương Hồng Thược: “ Mình thảm lắm, không được chọn, vậy mà mình thức nguyên đêm chuẩn bị tài liệu, có an ủi gì không?”

“ Thôi đi. “ Khương Hồng Thược lườm một cái: “ Cậu đâu có để tâm tới mấy cái xếp hạng này, đừng vờ vịt.”

“ Oa, sao bạn có thể nói như thế chứ, có phải bản thân ở trong danh sách nên lên mặt không?”

“ Vớ vẩn, áp đảo cậu ở danh sách này thì làm gì có thành tựu, điểm số khiến cậu không ngóc đầu lên được mới làm mình vui vẻ.”

Trình Nhiên cười lạnh: “ Làm phiền khi nói những lời này tự tin lên một chút, đứng có vừa nói vừa tránh xa như thế.”

Khương Hồng Thược lúc này đã lùi tới vị trí cách Trình Nhiên ba bước, mặt đầy vẻ vô tội, còn giơ nắm đấm lên: “ Để tránh cậu mất lý trì phạm phải sai lầm bị cầm nã của mình đánh gục, mình chủ động vạch rõ giới hạn để giữ thể diện cho cậu.”

“ Sai lầm gì, giống loại cùng nhau đi học tối hôm đó hả? A, sai lầm đó bị giáo huấn vô cùng sâu sắc, cho nên chúng ta phải phạm nhiều vào, cảm thụ mới phong phú. “ Trình Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đã mơ hồ hiện gân xanh của Khương Hồng Thược đề phòng:

Khương Hồng Thược ngạc nhiên nhìn y, cứ như đang nói, làm sao trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy cơ chứ, tay thì che tầm mắt không tốt lành của y: “ Lần trước vì mải nghe Scarborough Fair, cho nên nắm tay đối tượng hỗ trợ cậu về trường mà không biết, phạm phải sai lầm nhỏ, sau này không có cửa nữa đâu.”

Thế này là sao, giữa ban ngày bạn mặt mà mở mắt nói dối phủ nhận trắng trợn, bạn vì nghe ca khúc nên không biết à? Nhà đầu này luôn có ma lực thần kỳ khiến người ta ngứa răng.

Trình Nhiên thở dài lắc đầu, trông có vẻ xuống tinh thần: “ Thì ra là thế, vì tránh bạn tiếp tục phạm sai lầm, đối tượng được nâng đỡ này không kéo chân cô học sinh ưu tú nữa.”

Khương Hồng Thược hơi cau mày, phát ra âm thanh kháng nghị: “ Này.”

Trình Nhiên vẫn quay đi.

Mặc dù biết Trình Nhiên tới chín chín phần trăm đang giở trò, nhưng một phần trăm khả năng Trình Nhiên vì câu nói của mình bị tự ái, Khương Hồng Thược cũng không đành lòng, chạy tới điều chỉnh ngữ khí:” Mình chỉ nói cậu là đối tượng nâng đỡ thôi mà, có nói cậu kéo chân đâu, nếu một người người từ vị trí 83 nhảy vọt lên thứ 2 mà gọi là níu chân người khác thì thế giới này làm gì có thiên tài nữa.”

Ừm, ừm, nỗ lực rất tốt, Trình Nhiên quá biết điểm yếu của Khương Hồng Thược mà, nha đầu này luôn cố gắng làm hài lòng người khác, tuy bình thường y là trường hợp "ưu đãi đặc biệt", nhưng chỉ cần y vờ vịt một chút, cái điểm yếu kia xuất hiện.

Tới gần nữa đi, gần nữa đi, một chút nữa.

Mặc dù Trình Nhiên cố kiềm chế, nhưng mà vẻ háo hức trong lòng đó không che giấu được.

Vì thế khi Khương Hồng Thược tới đủ gần để phát hiện ánh mắt "gian manh" của Trình Nhiên thì đồng thời kịp phản ứng khi Trình Nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô.

Á, Khương Hồng Thược phát ra tiếng kêu.

Chạy còn nhanh hơn thỏ.

Trình Nhiên tay tóm hụt con mồi, chỉ có không khí, nhìn Khương Hồng Thược chạy vù đi, ngay cả công phu của vận động viên cầu lông cũng dùng rồi.

Nếu như nói cô là con hồ ly, vậy thì nhất định là con hồ ly xuất hiện trong truyện Hoàng tử bé.

Thật muốn thuần dưỡng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận