Trùng Nhiên

Chương 747: Nam nhân bình thường!

Bọn họ cũng chỉ có thời gian ăn cơm với nhau một bữa vậy thôi, cậu hai lái xe đưa Trình Nhiên về trường, sau đó lại cùng Tần Tây Trăn tiếp tục lịch trình.

Cô còn buổi biểu diễn ở Thâm Quyến, Thành Đô, còn phải lập kế hoạch cho năm mới, dứt điểm hợp đồng với những công ty băng đĩa kia.

Chuyện ngày hôm nay tuy không cần lo đưa lên báo, dù sao vẫn có nguy hiểm, nhưng Tần Tây Trăn chẳng ngại nguy hiểm đó thể hiện tình cảm với y, làm Trình Nhiên cảm động. Kệ trong mắt người ta cô có là đại tỷ, hay là nữ ma đầu ... Thực tế ở bên cạnh y, cô vẫn chân tình chân tính như lúc còn ở Sơn Hải.

Là con hamster tham lam đáng yêu.

Có điều thời gian này đầu tiên là Tần Thiên, sau đó lại là Tần Tây Trăn, Trình Nhiên đêm khuya nằm mơ cứ hay mơ tới nhà khách Quế Uyển của Đại học Trung Nam, bức tường cũ có vết nứt rạn, đi vào tựa phim kinh dị, nhưng bước chân qua cửa lại là cảnh tượng hoàn toàn khác thay thế, cô gái mặc trang phục thỏ dễ thương nhảy tưng tưng ra ngọt ngào nói "chủ nhân đã về", sau đó là hình ảnh cấm trẻ em.

Trong giấc mơ ướt át hoang đường cực điểm đó, lúc thì là Tần Thiên đáng yêu chiều chuộng, lúc thì là Tần Tây Trăn nhiệt tình như lửa, khi cả hai cô gái cùng lên trận, khiến y tỉnh dậy rồi vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Trình Nhiên cũng là nam nhân bình thường, cũng có ích kỷ, có tham vọng chiếm hữu, muốn trái ôm phải ấp, nhưng mà chuyện đó chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, mấy cô gái đó làm gì vừa đâu, nếu biết ý nghĩ của y, khả năng cao kết cục của y giống nam chính trong anime School Days lắm.

Trình Nhiên không dám đánh cược mạng sống của mình như thế.

Sau chuyến đi của Tần Tây Trăn tới Đại học Trung Nam, Trình Nhiên nhận được điện thoại của Du Hiểu, hắn kể chuyện trước đó không lâu tới Đại học Sư Phạm chơi, cùng Liễu Anh đi dạo trong trường họ, ăn cơm, còn bị cô dẫn bạn cùng phòng theo đánh bẫy thanh toán tiền cơm, có điều các em gái của Đại học Sư phạm không tệ. Hôm đó hắn hào sảng rộng rãi, để lại ấn tượng không tệ với ba nữ sinh cùng phòng với Liễu Anh, trong đó một người trao đổi CQ với hắn, gần đây hai người tán gẫu với nhau rất hợp.

Trình Nhiên thời gian qua toàn mộng mị linh tinh, có chút bốc hỏa, cắt lời hắn Du Hiểu: “ Mày gọi điện chỉ để khoe với tao sự đào hoa của mày à?”

“ Đâu có, đâu có, chẳng qua tao thấy mày một mình ở Nam Châu, Lão Khương thì ở tít Anh Quốc, Dương Hạ đi Bắc Kinh rồi, lo không ai tán gẫu với mày, cho nên gọi điện tới an ủi tâm linh của mày thôi. Sao rồi, gần đây rất thịnh hành chuyện nữ sinh đan khăn quàng cổ cho nam sinh, chẳng biết từ phim nào mà ra, Lão Khương có đan khăn quàng cho mày không? Khăn quảng là đeo cổ nhé, đừng dùng vào chỗ không nên dùng.”

“ Cúp điện thoại đi, tao với mày vẫn sẽ là bạn.”

Du Hiểu cười hô hố, lời đe dọa của Trình Nhiên không có tí phân lượng nào với hắn, tóm lại qua vài lời thăm dò là biết rồi, thằng này vẫn là cẩu độc thân ở Đại học Trung Nam, không tranh thủ bạn gái đi xa mà làm bậy, lát sẽ gửi tin báo an toàn cho Lão Khương: “ Mà này mày có xem buổi biểu diễn của cô Tần ở Nam Châu không? Bọn tao hẹn mấy đứa còn ở Thành Đô đi xem đấy. Nghĩ lại thật đúng là, hồi xưa ở Nhất Trung tổ chức hoạt động, mọi người xếp bàn xếp ghế, cô Tần còn làm cùng bọn mình, nghĩ lại như ngày hôm qua ấy.”

Trình Nhiên vô cớ chột dạ: “ Ừ, như ngày hôm qua ấy, à lúc nãy mày nói cô bạn liên hệ CQ với mày tên là gì thế?”

“ Hử, sao mày lại đánh trống lảng thế? “ Quả nhiên không hổ là bạn nối khố, Du Hiểu nhận ra ngay, có điều hắn lại là thằng phổi bò, nghĩ lạc hướng: “ Rốt cuộc mày có đi không đấy hả, đừng có nói với tao là mày lười nằm bẹp giường đấy, nói thế nào cũng là cô giáo cũ của bọn mình mà, phải đi ủng hộ chứ. Trình Nhiên, mày sống chả có tình cảm gì cả.”

“ Sao thế được, tao có đi mà, đi cùng bạn cùng phòng. “ Chuyện đi ăn cơm với Tần Tây Trăn thì tất nhiên không kể, dù sao trước giờ Trình Nhiên chưa bao giờ nói quan hệ thân thiết giữa mình và Tần Tây Trăn với mấy người bạn tử nhỏ, đám này vẫn một câu "cô giáo Tần", hai câu "cô giáo Tần", khiến y khó mở miệng lắm:

Nói hôm nọ tao ôm cô giáo của bọn mày đấy, nghe sai sai.

“ Coi như mày có lương tâm, tao đột nhiên nghĩ thế này, cô Tần không phải đã hứa mỗi năm sẽ tổ chức biểu diễn ở Thành Đô một lần sao? Bọn mình cũng nhân dịp đó tụ tập đi, không cần biết là đang ở đâu, làm gì, tới ngày đó nhất định phải bỏ thời gian ra về Thành Đô, cùng đi xem cô Tần biểu diễn, mày này, tao, Dương Hạ, Liễu Anh, Diêu Bối Bối, Lão Khương .. Còn cả Phi Bạch nữa, mày thấy thế nào? Sau này chắc chắn mỗi đứa một phương, rồi đi làm, gia đình nữa, không thể gặp nhau nhiều, nhưng mà nhất định một năm thế nào cũng phải gặp nhau một lần mới được, tao sẽ lần lượt gọi điện cho mọi người ...”

Không ngờ thằng này có một lần tâm lý như thế, Trình Nhiên nghe mà cảm động.

Từ một cuộc điện thoại như vậy, rồi rất nhiều năm sau, cho dù đã lập gia đình, có con cái, bọn họ năm nào cũng tụ tập với nhau một lần, truyền thống đó kéo dài rất lâu.

Đó là chuyện sau này rồi.

Đại học Thanh Hoa, điện thoại đặt bên giường phát ra tiếng tít tít khe khẽ, Dương Hạ thức dậy, động tác hết sức nhẹ nhàng tránh đánh thức bạn cùng phòng, vừa mới bước ra ngoài cửa, thiếu chút nữa không chịu nổi cái lạnh thấu xương.

"Hắt xì!" Dương Hạ không kìm được vẫn cố đóng cửa phòng lại rồi mới hắt hơi một cái, cô đứng ở hành lang làm mấy động tác khởi động làm ấm người rồi bắt đầu chạy bộ, hơi thở từ nhanh tới chậm rồi dần ổn định.

Lúc này trời vẫn còn tối, sương mù khá đậm, cô chạy từ kí túc xá men theo con đường hẹp ít người qua lại, tới bên ao nước trong trường.

Thói quen này Dương Hạ duy trì từ nhỏ, rất ít khi đứt đoạn, vì thế mà đem lại cho cô vài rắc rối, không biết ai tiết lộ tin này ra, thế là một dạo trong trường người tập thể dục buổi sáng đông hẳn lên, họ chạy việc họ đã đành, cô chẳng quan tâm, nhưng thế nào cũng có vài người tới bắt chuyện, không trả lời không được, rất phiền.

Mới đầu Dương Hạ dậy lúc 6 giờ, sau bị làm phiền nhiều, cô tức quá, chơi ác dậy hẳn vào 5 giờ, quả nhiên loại được phần lớn thứ phiền toái, sau đó cô liên tục thay đổi lộ trình, nhờ vậy khám phá ra không ít con đường mới trong trường.

Coi như chơi đuổi bắt, tập luyện cũng đỡ buồn chán.

Tập thể dục xong Dương Hạ trở về ôn bài một chút, sau đó ăn sáng đi học.

Hôm nay tiết đầu là hình học đại số, tiếp đó là vi tích phân, kết thúc tiết học buổi sáng, vội vàng tới chỗ giáo viên in tài liệu, ăn cơm trưa. Buổi trưa thanh thủ thời gian làm ít bài tập, buổi chiều tới phòng thí nghiệm quan sát, ăn tối xong ghé qua thư viện học bài, về phòng ngủ còn nghe kênh CNN tiếng Anh nửa tiếng, thư giãn đầu óc, trò chuyện với bạn cùng phòng, hoặc là đọc tiểu thuyết, tới 11 giờ đi tắm, trước khi ngủ mới vào mạng, xem ít tin tức trên diễn đàn trường.

Kết quả là cô run tay một cái, vội vàng cuộn chuột lên, hình như vừa rồi thấy mấy chữ quen thuộc, nhìn lại hóa ra mình không nhầm, chủ đề đó là "Hội Thiên Hành Thanh Hoa tuyển mộ hiền tài", đằng sau là số lượt đọc và phản hồi, cho thấy đây là một trong số chủ đề được chú ý gần đây.

Dương Hạ không đọc, cô tiếp tục xem tin tức trong trường xem có hoạt động hay buổi diễn giảng nào đáng chú ý không, đồng thời qua mấy tháng thích ứng rồi, cô cũng muốn tìm việc làm thêm, nhưng mà sau khi đọc một chủ đề nhận ra mình chẳng nhớ vừa đọc cái gì, cô biết mình không lờ nó đi được nữa, di chuột lên trên nhấn vào.

Quả nhiên là một bài viết tuyên truyền làm rất đẹp, rồi nhìn thấy tên người liên hệ.

"Tần Thiên"
Bạn cần đăng nhập để bình luận