Trùng Nhiên

Chương 492: Thiếu nữ mới biết yêu.

Từ dưới lầu nhìn thấy đèn trong nhà vẫn sáng, đoán chừng cha mẹ đều đang đợi đây, về tới nhà y như rằng, cha mẹ ngồi trong phòng khách, giống xem ti vi .

Từ Lan nghe thấy cửa lạch cạch đã đứng lên rồi, nói ngay: “ Mẹ đang bảo sao mãi mà con chưa về, định gọi điện thoại cho con đấy.”

Trình Phi Dương cười nói: “ Con không về, mẹ con xem ti vi không vào.”

“ Làm sao em xem ti vi không vào chứ? Em xem rất vào, dù Trình Nhiên có đi về muộn em cũng rất yên tâm, không giống như anh, giờ đi tới đâu cũng có người gọi tổng giám đốc Trình ngọt sớt rồi. “ Từ Lan phản kích ngay: “ Trình Nhiên, mẹ nói cho con biết, cha con giờ làm tổng giám đốc quen rồi, trước mặt một đằng, sau lưng một kiểu, trước đó còn hỏi mẹ, gần đây còn có tiêu tiền bừa bãi không, kiếm tiền dùng vào việc gì, hỏi mẹ xem đã tới Thiên hành đạo quán hay chưa?”

“ Trước mặt con thì nói là con lớn rồi, có suy nghĩ riêng, tôn trọng con, không can thiệp, nhưng mà việc gì cũng nghe ngóng mẹ, lấy mẹ làm nhân viên tình báo. Thường ngày hỏi nọ hỏi kia, mẹ phiền chết đi được, giờ tốt rồi, con trai nó ở ngay đây, anh đừng lải nhải bên tai em nữa, có gì hỏi nó đi.”

Trình Nhiên còn chưa kịp thay giày đã nghe mẹ bắn một tràng pháo, cha mẹ cãi nhau rồi, cha sau Tết đi tham gia xã giao suốt, đoán chừng bị mẹ chướng mắt, thế nên mượn chuyện này phát tiết.

Trình Phi Dương không ngờ vợ bán đứng mình như thế, vốn định nghiêm mặt lấy ra cái oai của chủ gia đình, liên tục đánh mắt, Từ Lan vờ không nhìn thấy, hắng giọng mấy cái, vờ chăm chú xem ti vi , cũng không nhìn con.

“ Tới nhà người ta làm khách ăn có đủ no không, có cần mẹ nấu cho bát mì không? “ Từ Lan bây giờ mới hỏi, sợ con mình tới nhà người ta ngại không dám ăn: “ Sao về muộn thế?”

Trình Nhiên thay dép vào nhà: “ Ăn xong trò chuyện rất lâu ạ, nhà bạn ấy mời đầu bếp về làm cơm, cơm nước rất ngon, bụng con vẫn còn no, có điều nghe mẹ nói lại muốn ăn. Sáng mai mẹ nấu mỳ dưa chua cho con nhé.”

“ Được rồi, sáng mai mẹ làm cho, để mẹ gọt cho quả cam, tới đây ăn.”

“ Cam hơi chua, con ăn táo, mẹ cứ đề con làm.”

Từ Lan nhìn con trai vào bếp lấy táo rửa, nói với chồng: “ Xem ra ăn no thật rồi.”

Trình Phi Dương gật đầu liên hồi giơ ngón cái với vợ, con trai ở ngoài rất giỏi tranh ăn, chưa bao giờ chịu thiệt.

Thực ra hai vợ chồng không phải là quan tâm xem Trình Nhiên có ăn no không, mà là nếu như ăn no, tức là mọi chuyện thuận lợi, chuyện lần trước khiến vợ chồng họ canh cánh trong lòng mãi, sợ con bị thiệt thòi.

Nếu lần này vẫn thế, có lẽ bọn họ phải can thiệp, ví dụ khuyên con rút lui chẳng hạn.

May mà thuận lợi.

Trình Nhiên trước tiên nhắn tin cho Khương Hồng Thược, sau đó mới rửa táo mang ra.

Khương Hồng Thược nhận được tin nhắn của Trình Nhiên thì đang thay áo ngủ, chuẩn bị đánh răng rửa mặt, mẹ cô sau khi tiễn Trần Tuệ Nghiên đi thì ngủ rồi, không nói gì về chuyện ngày hôm nay.

Lý Tĩnh Bình lấy cho con gái một chậu nước nóng, kiên trì muốn con mình ngâm chân rồi hẵng đi ngủ, như thế ngủ sẽ ngon hơn.

Khương Hồng Thược nhìn cha mình đánh răng rửa mặt xong đi về căn phòng ngủ khác, mẹ cô ngủ không say, rất dễ tỉnh, cha mẹ cô ngủ riêng từ lâu lắm rồi, cha cô có thói quen xem sách trước khi ngủ, đó là thói quen nhiều năm, nên ngủ ở phòng giành cho khách.

Đó là lời cha mẹ cô giải thích với cô, Khương Hồng Thược hỏi câu đó khi còn học tiểu học, sau đó cô không hỏi nữa.

Đến giờ cô cũng không biết câu trả lời là gì, nhưng cô chắc chắn, sẽ không sống như thế.

“ Cha ngủ trước đây, lát nhớ tắt đèn, hôm nay con cũng mệt rồi, ngủ sớm đi. “ Lý Tĩnh Bình trước khi vào phòng còn dặn dò, dù hôm nay ý đồ vợ thế nào, hắn cũng không muốn con gái lo nghĩ, cứ coi như chuyện bình thường:

“ Dạ. “ Khương Hồng Thược đáp lại, ngâm thêm một lúc rồi lau khô chân, bê nước nóng đi đổ, lên phòng mình ở tầng hai, ngồi trên giường nhắn tin cho Trình Nhiên:

Hai người chỉ muốn duy trì trao đổi liên hệ với nhau thôi, chứ về phần nhắn cái gì đã không quan trọng nữa rồi. Khương Hồng Thược cầm cuốn sách xem dở lên, thói quen này của cô giống hệt cha mình, chỉ là trước kia cô cầm sách lên là nhập tâm rất nhanh, rất chuyên tâm. Nhưng hôm nay điện thoại lại đặt ở giữa trang sách, vừa đọc sách lại thi thoảng nhìn di động, đợi tin nhắm mới của Trình Nhiên.

Rõ ràng biết làm thế này không được, phải xem sách đã, có tin nhắn cũng không cần đọc vội, dù sao cũng không có chuyện gì gấp.

Nhưng vừa mới có âm thanh báo tin nhắn, ngón tay cái đã bấm ngay nút nhận tin rồi, sau đó bỏ sách xuống, cầm chiếc điện thoại Nokia lên, đoạn tin nhắn ngắn ngủi mà đọc rất lâu, lại còn tủm tỉm cười một mình.

Trả lời tin nhắn xong, cô lại ngây ra nhìn bàn tay mình, không phải lần đầu hai người nắm tay, nhưng lần này mang ý nghĩa khác, thiếu nữ chớm biết yêu vừa hạnh phúc lại hoang mang.

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang vẩn vơ của Khương Hồng Thược, nhìn số điện thoại hiện thị, cô mau mắn nhận máy gọi một tiếng: “ Cô.”

Từ lúc còn nhỏ, cô út luôn là người yêu thương cô nhất, cô út vừa là người bạn tốt nhất của cô, cũng là người thầy dẫn dắt cô.

Cô út dạy cho cô biết kinh nghiệm trong cuộc sống, kể cho cô trải nghiệm của bản thân, giải đáp đủ loại câu hỏi kỳ quái của cô, những thứ đó, mẹ cô không giảng giải với cô. Cứ mỗi năm cô út đều bỏ thời gian ra đưa cô đi du lịch, nói là đi nhìn ngắm thế giới.

Bọn họ tới đảo Bạc Hà ở Philippine, đi dạo trên bãi cát dưới nắng sớm. Tới cảng cũ ở Marseille, tắm nắng cạnh những con chim hải âu chẳng sợ người, sau đó chúng tha mất áo lót cô út để bên cạnh. Đến Florence, vào xem trận bóng đông nghịt người, la hét khản cả cổ.

Rồi ở bên sông Wear, cô đã kể cho cô út mình nghe chuyện về Trình Nhiên.

Ở mức độ nhất định, kinh nghiệm và cái nhìn về cuộc sống của Khương Hồng Thược, không phải tới từ người mẹ công vụ bận rộn, chẳng thể chiếu cố được cho cô, chỉ khuyến khích cô đọc nhiều sách tâm lý, càng chẳng phải tới từ người cha cần cô nấu cơm cho, sinh hoạt không điều độ, mà tới từ cô út có thể tâm giao với cô.

Mấy năm trước, cô út còn giảng giải cho cô về chuyện nam nữ, thậm chí kể lần đầu tiên của mình, dạy cô biết bảo vệ bản thân, nghĩ lại những lời nói lớn gan của cô út, Khương Hồng Thược vẫn đỏ mặt.

Khi đó cô từng nghĩ, chuyện đó sẽ còn lâu lắm mới xảy ra, ít nhất phải sau đại học, rồi cô gặp Trình Nhiên, mọi chuyện diễn ra chẳng theo dự tính của cô nữa, mỗi lần Trình Nhiên nhìn trộm mình, ánh mắt cậu ta rất xấu, Khương Hồng Thược e là cả dự tính này của mình cũng không theo kế hoạch.

Cuộc trò chuyện hôm nay, Khương Hồng Thược cảm giác rõ ràng cô út luôn tươi sáng cởi mở không vui vẻ như mọi khi, cúp điện thoại, giọng u buồn cảm thương.

Khương Hồng Thược ngồi ngây ra trên giường, sau đó nhận được tin nhắn của Trình Nhiên "ngủ chưa?", cô bấm điện thoại trả lời " Sắp ngủ rồi, hôm nay hơi mệt. Trình Nhiên, ngủ ngon."

Đèn tắt đi.

Thế nhưng Khương Hồng Thược không nằm xuống, mà ngồi trên giường, cong người ôm chặt lấy hai chân, ngoài ban công trăng lạnh như nước, ánh sáng chiếu vào phòng, chiếu lên nửa khuôn mặt của cô.

Cô giữ nguyên tư thế đó một lúc, rồi vùi mặt vào giữa hai gối, giống như cô bé năm xưa bị bạn bè tẩy chay trốn vào phòng chứa đồ tủi thân khóc một mình.

Ngoài kia ánh sao lấp lánh.

Trong phòng thiếu nữ ảm đạm rã rời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận