Trùng Nhiên

Chương 142: Xôn xao toàn trường. (1)

Đàm Khánh Xuyên vội vàng thu lại tư thế ngồi xuống bàn, gãi đầu gãi tai một lúc mới bình tĩnh lại được.

Nhưng vừa nhìn bảng điểm lại kích động.

Thật không dám tin, Đàm Khánh Xuyên vồn còn tưởng là đánh máy nhầm, nhưng làm sao nhầm tất cả các môn như vậy được, đến khi nghĩ lại, ông ta hiểu ra đứa học sinh đó vì sao không nghe giảng, chỉ vùi đầu làm việc của mình.

Vì nó đã vượt qua tầng cấp này rồi, không muốn dừng lại.

Đó là lời giải thích duy nhất.

Đàm Khánh Xuyên nhớ lại hôm đó kết thúc ngày thi đầu tiên, ông ta mắng đứa học sinh đó một trận, còn muốn mời phụ huynh nó, phản ánh tình hình, mà đứa học sinh đó chỉ nhìn ông ta hoang mang ....

Ha ha ha, té ra là thế, ra là thế, mình đúng là nhầm hết, thật xấu hổ ... Đàm Khánh Xuyên lòng than xấu hổ, nhưng thấy rất tự hào.

Có tiếng vặn cửa, Triệu Thanh vừa mới về nhà, mở thẳng cửa đi vào, mặt đầy lo lắng cùng với viết rõ ý đồ chuẩn bị cãi nhau: “ Đàm Khánh Xuyên, rốt cuộc là thành tích lớp anh tệ cỡ nào? Em nghe người ta nói anh hồn siêu phách lạc bỏ đi, anh có biết người ta nói khó nghe lắm không ... Đàm Khánh Xuyên, anh đang làm cái gì vậy hả, anh có biết cả nhà đang đợi đổi nhà mới không, rốt cuộc anh có để tâm tư vào nó không hả ... Anh nghĩ mình anh khổ à, cả nhà sung sướng gì chứ ...”

Nhưng càng nói Triệu Thanh càng cảm thấy không đúng, vì Đàm Khánh Xuyên không trưng ra cái bộ mặt thật thà đau khổ làm người ta cãi nhau cũng không biết là phải tức giận hay thương xót.

Ngược lại còn cười, như hưởng thụ lắm.

“ Anh làm sao vậy? Có đập đầu vào đâu không? Này, đừng làm em sợ đấy, em không một mình cáng đáng được cái nhà này không? “

“ Ha ha ha ha. “ Đàm Khánh Xuyên cười lớn, cười rất gian: “ Lần này chúng ta có thể phản công rồi.”

“ Hả? “ Triệu Thanh không hiểu gì: “ Thế là sao? “

Đàm Khánh Xuyên nắm tay vợ kéo tới bên bàn, đưa cho bà xem bảng điểm: “ Xem đi, xem vị trí số 1, đừng sốc nhé. “

Triệu Thanh còn sốt ruột hơn Đàm Khánh Xuyên, bà đi nghé ngóng tin tức khắp nơi cho nên cũng nắm được qua loa tình hình ở năm thứ nhất, vừa xem điểm của học sinh xếp thứ nhất đó, thốt lên: “ Thật sao, không có gì sai lầm chứ?”

“ Hoàn toàn chính xác, không sai chút nào hết. “

“ Thế vì sao vừa rồi anh không công khai ở văn phòng, lại bỏ đi như thế.”

Đàm Khánh Xuyên thong thả như cao thủ tuyệt đỉnh: “ Công khai rồi thì làm sao khiến Vương Kỳ đắc ý được, làm sao khiến hắn vênh váo được, phải để hắn leo cao thì ngã mới đau được ... Em cũng phải chú ý đấy, chuyện này không được để lộ ra ngoài ...”

Thành tích tới giờ còn chưa xong, trong lớp còn chưa tổng kết thứ hạng nói gì tới toàn khối, giáo viên năm hai vẫn còn tăng ca chấm bài kia kìa, muốn biết thành tích chung phải tuần sau.

“ Đợi lúc hắn hả hê nhất, đợi lúc hắn không coi ai ra gì, khi đó cho một đòn đau, vậy mới thu được hiệu quả gấp bội.”

Mấy chục năm qua Đàm Khánh Xuyên luôn sống bổn phận thật thà, đối với học sinh nghiêm khắc nhưng không thiếu quan tâm, bao dung, với người khác không tùy ý tranh chấp, người ta chỉ cần làm dữ một cái là thà thua thiệt cũng nhường nhịn.

Cái tính cách văn nhân cổ ấy khiến Triệu Thanh oán giận rất nhiều.

Nói dễ nghe thì là người tốt tính, thật thà, nói khó nghe một chút là vô dụng. Loại tiểu nhân như Vương Kỳ muốn ngoi lên, không đạp ông ta thì đạp ai?

Triệu Thanh ngây ra nhìn chồng, cả đời bà chưa thấy Lão Đàm nhà mình mạnh mẽ một lần như thế.

Sáng sớm Trình Nhiên đi học, vừa mới xuống cầu thang thì nhìn thấy Dương Hạ từ tòa nhà đối diện đi ra.

Dương Hạ gần đây luôn dậy sớm tới lớp ôn tập, cho nên không đi cùng đám sâu ngủ Diêu Bối Bối, cô một mình đi theo con đường lát đá dăm xuyên qua vườn, tiến về phía cổng.

Quái, vừa rồi cô ấy đáng lẽ phải nhìn thấy mình chứ nhỉ, Trình Nhiên ngẫm nghĩ, hình như sau khi thi xong, Dương Hạ mấy lần nhìn thấy y đều cố ý né tránh.

Thứ năm thi xong, thứ sáu đi học bình thường, Trình Nhiên còn nhớ lúc mình xuống lầu, vừa vặn Dương Hạ lên lầu, vì cầu thang lên xuống có hai cái, Dương Hạ vốn chuẩn bị đi cầu thang phía phải gần y. Kết quả ngẩng đầu lên nhìn thấy Trình Nhiên, thế là chuyển sang phía cầu thang bên trái, né tránh y một cách hoàn mỹ.

Nghĩ tới đó Trình Nhiên thử thăm dò, vẫy tay gọi: “ Dương Hạ ...”

Vừa mới chào xong thì Dương Hạ đã rảo bước rời khỏi cổng, đợi Trình Nhiên đuổi theo chạy ra cổng thì cô đã lên xe buýt số 1.

“ Ài Trình Nhiên à, sao cháu chẳng có tí tiến bộ nào thế? “ Bác Tống bảo vệ xoa đầu con chó già thấy Trình Nhiên đuổi theo Dương Hạ không kịp thì cảm thán:

Trình Nhiên cười gượng gạo.

Quả nhiên là tránh mặt mình mà, nhưng mà vì sao thế?

Mình có đắc tội với cô ấy đâu.

Cuối cùng Trình Nhiên chỉ biết lắc đầu, con gái vốn khó hiểu, ở tuổi này lại càng khó hiểu, y chào thua.

Hôm nay là thứ bảy, cao trung vẫn học như bình thường, đây là ngày học sinh thấp thỏm nhất rồi, vì hôm nay nghe đòn là sẽ có điểm thi. Từ hôm qua các lớp đã lục tục nghe ngóng được một ít, chủ yếu là học sinh top trong lớp đã được giáo viên ưu ái cho biết một phần điểm rồi. Nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ công bố thành tích.

Hai tiết đầu tiên buổi sáng là môn tiếng Anh, ba tiết sau là số học, khi đó chủ nhiệm lớp số chín Đàm Khánh Xuyên khả năng sẽ công bố thành tích trên lớp.

Vừa mới kết thúc tiết thứ nhất không bao lâu, có học sinh ra chơi chạy ngược về hét lên: “ Dương Hạ, Dương Hạ! Bạn là người duy nhất được trọn vẹn điểm bài làm văn, được dán trên bảng rồi, mọi người đang vây quanh bảng tin xem đấy … “

Hôm qua bọn họ đã nghe nói năm thứ nhất có một học sinh được trọn vẹn điểm bài làm văn mà ba năm rồi mới có một người, mọi người bàn tán không biết ai, không ngờ lại là bài làm văn của Dương Hạ à?

“ Oa, vậy là bài văn đó của lớp mình, Dương Hạ, bạn thật giỏi.”

“ Cả trường chỉ có một bài thôi đấy!”

Lớp số chín như muốn nổ tung, làm văn được trọn vẹn điểm đương nhiên là cực kỳ lợi hại, nhưng nếu không có hiệu ứng mỹ nữ đã chẳng xôn xao như vậy.

Tức thì có nhiều học sinh vốn đang ở lại lớp học bài cũng chạy đi xem.

Còn Dương Hạ bị bốn năm cô gái vây quanh chúc mừng hỏi han, nhất là Diêu Bối Bối tra hỏi Dương Hạ làm sao tiến bộ lớn như vậy, cô bạn này có chút ghen tỵ, cô có mỗi một môn xưa nưa áp đảo được Dương Hạ, vậy mà bây giờ bị vượt qua ...

Thế nhưng chỉ Trình Nhiên để ý rằng Dương Hạ chẳng có gì vui vẻ, cứ có vẻ hoảng hốt bất an.

Sau đó Dương Hạ hơi quay đầu, ánh mắt liếc về phía Trình Nhiên.

Đại khái cô cũng không ngờ rằng Trình Nhiên đang chống tay nhìn mình chằm chằm, ánh mắt hai người chạm nhau, cô khẽ run người quay đi vội vàng. Cứ như con thỏ sợ hãi vậy, rồi áng hồng bắt đầu dâng lên, lan qua cái cổ trắng ngần tới lỗ tai, rất là đẹp mắt.

Nha đầu này chắn chắn có vấn đề.

Bài làm văn của Dương Hạ được dán lên bảng, tin tức này được truyền đi với tốc độ như ánh sáng ở năm thứ nhất, ở lớp số bảy không ít học sinh chắp tay chúc mừng Tống Thời Thu.

Toàn là mấy câu " Chúc mừng Thời Thu, chị dâu đúng là tài nữ", " Nghe nói bài văn cực hay, giờ ra chơi chúng ta đi xem chị dâu viết gì." , "Chị dâu không chỉ xinh đẹp, nội tâm cũng hết sức rực rỡ", "Tôi nói mà, chị dâu đúng là nữ thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận