Trùng Nhiên

Chương 323: Bạn thích là được rồi.

Thực ra dù Khương Hồng Thược không nói với Trình Nhiên câu đó, Trình Nhiên cũng sẽ chủ động nói với cô thôi, chỉ là không nghĩ tới cô bận rộn như thế, ngay cả ngoài giờ học cũng được an bài chật kín, mới ngày báo danh thôi còn chưa học cũng bị tổ chức nào đó gọi đi.

Chuyện đó cũng hợp lý, Trình Nhiên chẳng bất ngờ, bản thân Khương Hồng Thượng vốn là người không cam lòng bình đạm, cái gì cũng muốn thử. Thập Trung có các loại điều kiện và cơ hội như thế, giống như trước kia Khương Hồng Thược từng nói " đi nhiều hơn, nhìn nhiều hơn", nhiều chuyện cô ấy muốn tham gia vào xem thế nào.

Nha đầu đó chăm chỉ, mình thì lười, đúng là hoàn mỹ.

Trình Nhiên không khỏi nảy sinh ý nghĩ, nếu như sau này chuyện gì mình cũng ném cho cô ấy làm, mình buông tay làm đại gia rảnh rang, có vẻ không tệ.

Bạn cùng bàn Trương Bình hiển nhiên là người giao du rộng, trò chuyện với y xong thì tới lớp khác, tìm bạn học cũ gặp mặt.

Khương Hồng Thược đã bảo đợi một chút, vậy thì đợi, nhân lúc đó Trình Nhiên đi loanh quanh ngắm nghía bố cục của Thập Trung. Viên lâm, hành lang, lầu gác dưới cơn mưa tầm tã, không có con người lẫn vào đó, cảm tưởng giống như quay ngược thời gian vậy.

Đang vịn tay vào lan can ngắm cảnh viên lâm phía dưới, đột nhiên có bóng người xuất hiện cùng làn hương thơm ngào ngạt, quay sang thấy Lý Vận Hàn. Cô gái này chân rất dài, càng thích khoe ra ưu thế ấy, mỗi lần Trình Nhiên gặp cô đều thấy cô tự tin mặc váy ngắn. Bệnh cũ tài phát, ánh mắt bất giác lướt từ đôi chân thon dài đó lên eo, cảm giác may y định lực của mình tốt chứ, nam sinh khác đoán chừng bốc khói lên đầu.

Muốn sờ thử thật ấy chứ, đôi chân này không thua kém Tần Tây Trăn là bao.

Vẻ mặt của Lý Vận Hàn có chút gì đó giảo hoạt, không tốt lành: “ Trùng hợp thế, cậu ở đây à?”

Bên cạnh Lý Vận Hàn lúc nào cũng có một đám nữ sinh, cả đám cười đùa dò xét Trình Nhiên từ dưới lên trên, sau đó có người đánh mắt, bao quanh y, Trình Nhiên cảm thấy có mùi âm mưu.

“ Gọi một tiếng chị đi, tôi chia sẻ với cậu một bí mật lớn.”

“ Hả? “ Trình Nhiên còn tưởng mình nghe nhầm chứ:

“ Mau gọi đi.”

“ Có chuyện gì?”

Lý Vận Hàn áp sát, đưa tay che miệng, ghé vào tai Trình Nhiên thì thầm: “ Kỳ nghỉ cậu dò hòi tôi về Khương Hồng Thược, cô ấy vừa mới lên lầu đấy, sắp tới đây rồi ... Hì hì, sợ không?”

Đám nữ sinh này rõ ràng rất hiểu nhau, Lý Vận Hàn vừa hành động một cái, các nữ sinh khác chia ra vây quanh, chắn hết tầm nhìn xung quanh.

Một nữ sinh khác háy mắt: “ Người ta lên tới nơi rồi đấy, cậu không định nói gì à?”

Nói tới đó tránh ra bên, che chỗ khác, vừa đủ để Khương Hồng Thược nhìn thấy cảnh bên này.

Khương Hồng Thược từ dưới cầu thang đi lên, cảnh tượng trước mặt làm cô bất ngờ.

Lý Vận Hàn thích thú nhìn vẻ mặt Trình Nhiên, đám con gái các cô hay chơi trò này. Thường xuyên bày mấy trò đùa ác, khiến đương sự hận không thể kiếm hố nhảy xuống, chỉ cần gây ký ức đủ sâu, nam sinh đó về sau tất nhiên sợ các cô, họ sẽ có thêm một người sai khiến, anh chàng chuyển trường đẹp trai lại có vẻ non nớt ngây ngô này là con mồi tốt.

“ Có chuyện gì thế? “ Không nghĩ Khương Hồng Thược mang theo ánh mắt nghi hoặc đi tới gần Trình Nhiên:

“ Không biết nữa. “ Trình Nhiên không hiểu gì cả, thấy đám con gái kia không có ý cản mình, đi qua lắc đầu: “ Tan học cùng nhau ăn cơm nhé.”

Khương Hồng Thược cười khoe ra răng nanh nhỏ hết sức đáng yêu: “ Được. “

Đợi Khương Hồng Thược đi vào lớp rồi, đám Lý Vận Hàn không có thêm bất kỳ hành động gì.

Chuyện gì vừa diễn ra ấy nhỉ?

Trình Nhiên khi về tới chỗ vẫn không hiểu tại sao đám nữ sinh vây lấy mình, trêu chọc mấy câu, sau đó lại chẳng làm gì nữa với mục đích gì. Y không nghĩ nhiều chỉ coi như là nữ sinh nghịch ngợm vậy thôi, chẳng để ý.

Dù sao nữ sinh xinh đẹp là thế, dù làm chuyện quá đáng một chút cũng dễ dàng được người khác bỏ qua.

“ Làm sao bạn biết mình tới Thập Trung ... Lại còn ở trong hành lang đợi mình? “ Cùng Khương Hồng Thược che ô đi trong con ngõ nhỏ, hai bên là hàng cây ngân hạnh rậm rạp, không khí thoang thoảng có mùi thối của quả ngân hạnh:

Hôm nay năm thứ hai chỉ đi báo danh thôi vì bọn họ chia lại lớp nên phải đề phòng thời gian không đủ, chỉ có năm thứ ba mới học ngay. Lúc tan học Tôn Huy nói chi tiết cụ thể chuyện học tập ngày mai, sau đó cả lớp giải tán. Trình Nhiên và Khương Hồng Thược đợi tới cuối cùng về cùng nhau, từ cổng đó đi ra, rẽ vào cái ngõ nhỏ bán đồ ăn vặt.

Sách được phát cơ bản để trong ngăn bàn, sách rất nhiều, không thể mang về hết được, nên đứa học sinh nào cũng chất cả đống sách trong ngăn bàn, cho sách hôm đó cần dùng vào cặp. Trình Nhiên và Khương Hồng Thược mỗi người đeo một cái cặp sách chật ních, rốt cuộc y cũng có cơ hội hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Vì che ô, cho nên không nhìn thấy mặt nhau, nhưng một số học sinh ở trong ngõ lướt mắt qua vóc dáng của Khương Hồng Thược, vừa rồi Trình Nhiên còn nghĩ, nếu cô bé này chịu khó mặc váy ngáy, đảm bảo không thua kém Lý Vận Hàn.

Chỉ là biết Khương Hồng Thược ưa vận động, mặc váy sẽ rất bất tiện, nên cô hay mặc đồ thể thao, ở điểm này khác giống với Dương Hạ.

“ Còn nhớ lúc mình tới Sơn Hải không? Có một người bạn bận chuyện gia đình không đi cùng với nhóm ấy, sau đó hôm bọn mình về Thành Đô thì nhìn thấy cậu. Cô ấy là Tào Lệ Văn, từng nhìn thấy cậu hồi tới Thập Trung thi. Cho nên mình nói với cậu rồi, không bức tường nào không lọt gió, cuộc sống vô số chuyện không ngờ. “ Khương Hồng Thược chỉ quán nhỏ trước mắt: “ Chỗ này đi, mùi vị không tệ đâu.”

Hai người chạy tới mái hiên thu ô lại vào quán, quán nhỏ hết sức đơn giản, chưa tới 10 mét vuông, kiếm chỗ ngồi xuống, bên ngoài mưa rả rích làm không gian nhỏ càng thêm yên tĩnh ấm cúng.

“ Cậu muốn ăn gì?”

“ Địa bàn của bạn mà, tùy bạn.”

Khương Hồng Thược vẫy tay với chủ quán:” Chú ơi cho cháu hai bát mỳ đầy đủ, một lớn một nhỏ nhé.”

Trình Nhiên tiếp tục câu chuyện dang dở:” Nhưng làm sao bạn biết được lớp của mình?”

Khương Hồng Thược đảo mắt sang bên có chút né tránh, trả lời qua loa:” Mình hỏi trường học xem có thể chuyển cậu tới cùng một lớp không, dù sao bọn mình là khoa tự nhiên.”

“ Như vậy có tính là sử dụng đặc quyền không đấy?”

“ Đặc quyền gì chứ? Giúp đỡ bạn mới làm quen với trường học thôi mà, không phải trường học luôn đề cao tinh thần này à?”

Chủ quán bê hai bát mỳ nóng hôi hổi lên, quả nhiên là bát đầy đủ, bát lơn tất nhiên là thuộc về Trình Nhiên, bát đầy muốn tràn luôn, hết sức xa hoa, bên trong có xương sườn, thịt thái miếng mỏng, thịt băm, nhìn thôi đã muốn chảy nước miếng rồi.

Khương Hồng Thược lấy giấy ăn lau đũa đưa Trình Nhiên một đôi.

Kết quả Trình Nhiên không vội nhận lấy, mà chống cằm ngồi nhìn độc tác của cô, ừm, đúng là cổ tay trắng, da hồng, ngón búp măng, động tác nhẹ nhàng thuần thục, thật có vị của cô vợ nhỏ ...

Khương Hồng Thược lườm một cái, cắm thẳng đũa vào bát mỳ.

Cô cúi đầu ăn, Trình Nhiên chỉ nhìn.

Khương Hồng Thược vốn muốn giả vờ không biết cơ, nhưng mà bàn bên cạnh có tiếng thì thầm cùng cười khúc khích, muốn giả vờ không được, ngẩng đầu dùng ánh mắt cô cho rằng có sức uy hiếp nhất trừng lên nhìn Trình Nhiên, nói: "mỳ vữa đấy".

Trình Nhiên mới thu ánh mắt lại bắt đầu ăn, thử nước mì trước, vị có cảm giác rất "đủ", đem so với quán ăn ở Sơn Hải, không phân cao thấp, thật hiếm có.

Khương Hồng Thược ăn mấy miếng, lót dạ rồi mới lau miệng nói: “ Đến lượt mình hỏi đây, từ khi nào cậu nghĩ tới thi vào Thập Trung?”

Trình Nhiên nhướng mày: “ Hôm liên hoan tốt nghiệp sơ trung, bạn nghĩ mình nói đùa à?”

“ Mình mượn tài liệu tương quan kỳ thi đó xem thử rồi, không thể dùng chữ khó mà hình dung được, cậu nghị lực thật đấy.”

“ Cái gì mà nghị lực, phải nói là tài năng thiên bẩm mới đúng, có sùng bài mình không?”

“ Có.”

“ Trả lời nhanh quá, chẳng có chút thành ý nào cả.”

“ Vậy cậu muốn thế nào? “ Khương Hồng Thược dừng đũa, mắt long lanh, giọng êm ái: “ Trình Nhiên, cậu thật đặc biệt.”

Kết quả Trình Nhiên thả nhiên cầm đũa ăn tiếp: “ Bạn thích là được rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận