Trùng Nhiên

Chương 318: Cảm giác nghi thức.

Mưa như trút nước, khắp Thành Đô đâu đâu cũng là màn mưa trắng trời, Trình Nhiên sáng sớm thức dậy vẫn nghe thấy ngoài cửa mưa rơi không ngừng. Cửa sổ phòng y hai lớp làm bằng tấm sắt không rỉ bố trí xếp lớp khéo kéo, nước mưa rơi lên đó có chút ồn, nhưng hơn cửa kính ở chỗ vừa ngăn được nước mà lại không bị bí, giúp không khí tươi mới lùa vào phòng.

Trình Nhiên mở cửa sổ ra, nước mưa theo gió xộc vào mặt, hít sâu một luồng không khí đậm hơi nước đó, a a một tràng đầy thoải mái.

Từ Lan nghe thấy tiếng Trình Nhiên từ ngoài phòng nói vọng vào: “ Đừng nghịch nước, cảm đấy.”

“ Không sao mẹ. “ Trình Nhiên híp mắt hưởng thụ: “ Con thích mưa mà.”

“ Đừng khùng nữa, thích thì không bị cảm à, mẹ sắp nấu xong mỳ rồi, nhanh còn ra ăn.”

Trình Nhiên đánh răng rửa mặt, sau đó kiếm chiếc áo sơ mi trắng, cái quần âu mặc vào, chỉ năm phút thôi là xong xuôi rời phòng, còn chẳng buồn soi gương.

Chẳng phải Trình Nhiên không để ý tới ăn mặc như vậy, mà có nguyên nhân, nếu như ăn mặc theo thời đại này, y sẽ thấy mình ngu không chịu nổi, nếu ăn mặc vừa ý bản thân như thời sau, người khác sẽ thấy y ngu không chịu nổi.

Đằng nào cũng là bi kịch cả, thôi thì mắt không thấy thì lòng không phiền. Thế nên Trình Nhiên luôn ăn mặc khá tùy ý, sao cho thoải mái là được.

Thành Đô từ thập niên 70 lập công ty khí đốt, sau đó ống dẫn khí dẫn khắp thành phố, so với công nghệ "bếp than tổ ong" của Sơn Hải thì tất nhiên là tiện dụng hơn nhiều.

Từ Lan vẫn giữ thói quen cũ, dậy sớm nấu mỳ cho hai cha con, Trình Phi Dương nhìn mưa chẳng có dấu hiệu sẽ ngớt trong thời gian ngắn, quơ vài miếng mỳ vào mồm nói: “ Hôm nay chú Hoàng đưa xe đi bảo dưỡng, hay là để chú ấy đưa con đi học nhé.”

Chú Hoàng mà Trình Phi Dương nói là nhân viên Hoa Thông Sơn Hải, làm lái xe ở đơn vị, tên là Hoàng Nhâm, về sau Phục Long thành lập, Trình Phi Dương giữ lại Hoàng Nhâm, để hắn phụ trách tổ xe.

Trình Nhiên ăn đầy mồm đáp: “ Thôi, con tự bắt xe đi cho quen, ở đây mưa suốt mà, phải quen thôi cha.”

Trình Phi Dương rất hài lòng tinh thần này của Trình Nhiên, vỗ vai con trai: “ Vậy thì tốt. “

Phục Long đi vào hoạt động chính quy ổn định một thời gian rồi, các quy định chế độ lập nên rất nghiêm, cũng nghiêm cấm dùng xe công vào việc riêng. Nếu gặp phải lúc nghiệp vụ viên có nhiệm vụ gấp, ngay cả tổng giám đốc như Trình Phi Dương cũng chẳng có xe dùng. Hôm nay Trình Phi Dương thấy trời mưa to, con thì ngày đầu đi học ở nơi xa lạ, nhất thời mềm lòng, không ngờ Trình Nhiên từ chối .

Chỉ là mặc dù Trình Phi Dương cũng không muốn con thành loại hoàn khố hơi tí đeo cha lên miệng dọa dẫm người ta, nhưng mà không cần tới mình chút nào như thế, rất không có thành tựu làm cha.

Con cái hiểu chuyện sớm cũng có mặt không hay.

Từ Lan thì không gặp phải vấn đề tâm lý đó, vì cô chả bao giờ yên tâm về con trai, mở ví lấy 650 đồng tiền học đưa cho Trình Nhiên, dặn đi dặn lại, hôm nay đi học thì phải nộp trực tiếp cho chủ nhiệm lớp, lấy biên lai. Trình Nhiên không phải là học sinh nội trú, không cần chuẩn bị đủ thứ phiền hà, nhưng mà cô nhất định phải đi theo, tới ngoài trường tận mắt nhìn con vào trường rồi mới về, dù tốn công đi về một chuyến, cô cũng cam tâm.

Trình Nhiên biết không cách nào ngăn cản mẹ mình, gật đầu vâng dạ với muôn vàn đau khổ ...

Mới sáng ngày ra Khương Hồng Thượng bận tíu tít, hôm qua trằn trọc mãi không ngủ được, hôm nay cô dậy từ rất sớm, ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nghía mãi cuối cùng chải tóc sang hai bên, bện thành hai bím tóc nhỏ, như thế mặt sẽ lộ ra hoàn toàn.

Bện tóc xong cô kéo ngăn kéo, chọn một cái cặp tóc cánh hoa điệu đà, lại cởi ra, thay bằng chuột Mickey đáng yêu, vẫn chưa ưng ý ... Cứ lần lượt thử lên đầu, càng nhìn càng thấy sao đó chằng tự nhiên, bực tức giật kẹp tóc màu hồng cho vào ngăn kéo, làm bím tóc tốn công bện nãy giờ xõa tung ra.

Còn đứt vài sợi tóc.

Cô đau nhíu mày lại.

Mình … Đang làm cái gì thế này?

Chỉ bạn bè gặp mặt thôi mà, chỉ gặp một người bạn cũ thôi mà, có cần thế này không.

Hơn nữa cái tên đó còn lén lút đi thi, lén lút trở về, khi thi đỗ rồi vẫn không để lộ tin tức gì hết, bảo mật như điệp viên ngầm ... Không biết vì lý do gì, tóm lại là khiến người ta toàn thân khó chịu rất muốn đánh cậu ta một trận.

Ừm, phải chỉnh cho cậu ta một trận, khiến cậu ta thật thảm.

Đúng, không thể tha thứ.

Xoạch! Xoạch! Từng chiếc ô mở ra, che giọt mưa lớn như có người vốc nước mà ném xuống, Trình Nhiên và Từ Lan che ô rời khỏi khu tập thể, khoảng cách tới trạm xe buýt phải hơn trăm mét, không gian rộng, gió lùa bốn phía thổi những hạt mưa lúc trái lúc phải, hai mẹ con đều ướt phần nào, ra tới trạm xe buýt cũng đã có vô số chiếc ô xanh đỏ.

Nhìn cái cảnh này Trình Nhiên bắt đầu hối hận vì từ chối cha cho người đưa đi học rồi, sự khác biệt giữa Thành Đô và Sơn Hải thể hiện ngay cả ở cảnh đợi xe buýt này, ở Sơn Hải mỗi trạm chỉ có vài người, xe tới rồi ung dung mà lên, Thành Đô thì là cả đội quân đóng bên cạnh.

xe buýt xuyên qua mưa gió chạy ào vào bến, người la hét đùn đẩy lên xe, xe lại phóng vù đi.

Trạm xe vẫn còn người chưa lên được, ít nhất chen vào chỗ có mái che, đợi đợt tiếp theo.

Lỡ mất hai chuyến xe mẹ con Trình Nhiên mới lên được cái xe chật ních, sau đó cái xe căng phồng đó đi qua vài trạm, men theo đường Trung Nam tới đường Văn Thuẫn, cuối cùng tới ngã tư đường Văn Ông, cửa xe mở ra, trạm này xuống rất nhiều, người không xuống vì gần lối ra mà cũng bị đẩy ra ngoài.

Hai mẹ con xuống xe một cái lại vội vàng mở ô, thở phào một hơi, coi như không muộn, rất nhiều chiếc xe riêng đi về phía Thập Trung. Lượng sở hữu xe riêng ở Thành Đô cực lớn, chỉ đứng sau mỗi Bắc Kinh, khiến sau này nhiều công ty ưu ái nơi đây, tới lập nhà máy sản xuất. Có lẽ đất Thục bị ngăn cách với thế giới bên bởi núi cao trùng điệp, đất đai màu mỡ, nên nghìn năm qua hình thành quan niệm chủ nghĩa an nhàn hưởng lạc, năng lực chi tiêu của Thành Đô cũng thuộc hàng top, nên tiềm lực thương nghiệp của Thành Đô luôn đứng đầu tây nam.

“ Mẹ đưa con tới đây thôi. “ Từ Lan không muốn Trình Nhiên xấu hổ với bạn bè nên đứng lại ở đầu đường, cổng chính của Thập Trung đã trong tầm mắt. Khác với lần trước tới thi, cổng đỏ mái lưu ly kỳ thực là cổng sau, cổng chính rất cao lại còn rộng, ngẩng đầu lên thấy được quần thể kiến trúc thời Hán sừng sững vô số cửa sổ nhỏ như tổ tò vò, học sinh ùn ùn kéo vào trường nước lũ:

“ Vâng, mẹ về đi ạ. “ Trình Nhiên vốn không muốn mẹ đưa đi, giờ lại thấy quyến luyến, như ngày đầu đi học vậy, mẹ cũng đứng ngoài cổng nhìn theo, cứ đi vài bước quay lại vẫy vẫy, kệ bên cạnh có mấy đứa học sinh che miệng cười:

Mưa như trút, mọi người chỉ lo chạy vào trường thật nhanh, mất hẳn bầu không khí khai trường, trước khi đi qua cảnh cổng lớn quay lại nhìn mẹ lần nữa, mẹ đứng đó dưới cơn mưa tầm tã, đôi lúc cũng thấy phiền, nhưng thật ấm lòng:

Bước qua cảnh cổng này, là tiêu chí của một giai đoạn.

Con người luôn tìm ý nghĩa cuộc sống, tương lai trong xã hội vật chất hoành hành, nhịp sống vội vã, cái gì không cần thiết cắt bỏ được cứ bỏ cho thuận tiện, giống như lễ tết thăm họ hàng, thành chuyện phiền phức, cứ cắt bỏ, cắt bỏ đến khi mọi việc làm thành cái máy vô cảm ...

Lúc đó con người ý thức được, quay về tìm kiếm sự vật có cảm giác nghi thức, để thấy mình đang sống, chứ không phải đối phó với tất cả mọi thứ, tồn tại như cái xác không hồn.

Giống như lúc này mẹ đứng dưới mưa tiễn mình vào trường, Trình Nhiên thấy hôm nay đi học thực sự là ngày trọng đại.

Không có nó, cuộc sống chỉ là sa mạc khô cạn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận