Trùng Nhiên

Chương 519: Tôi không thích con chị. (2)

“ Suỵt! Nói cái gì thế hả? Định hại tôi chắc? “ Lữ Thụy vội vàng cắt lời hắn, còn cẩn thận ngó quanh:

Cao Thiều Ninh không hiểu: “ Anh Lữ, làm sao vậy?”

“ Chuyện này mấy đứa không hiểu, tưởng anh mày ngồi đó thoải mái lắm à? Sai rồi, lúc ra ngoài còn rùng mình đấy, biết vì sao không? Lưng áo ướt đẫm mồ hôi chứ sao? “ Lữ Thụy rít một hơi thuốc, chậm rãi nhà ra: “ Để anh kể cho mấy đứa nghe, chuyện này do anh tận mắt chứng kiến ... Anh có một người bạn, tên này tính cách rất hoàn khố, cha hắn cấp bậc trên cha anh một chút, lúc nào cũng ngông nghênh không coi ai ra gì. Có lần bọn anh cũng theo cha mẹ đi dự tiệc, từng gặp cô bé đó rồi, khi về hắn đùa với cha hắn, nếu hắn tán tỉnh được cô bé đó, không chừng cha hắn đỡ được vài năm phấn đấu ... Biết sao không? Cha hắn vung tay tát ngay một phát, tát cực mạnh, làm hắn suýt ngã. Khi đó cha anh ở cũng bên cạnh, nghiêm mặt cảnh cáo, nếu không muốn chết thì đừng ý đồ gì với cô bé đó, nếu không cha anh cũng chết theo.”

“ Gì tới mức khoa trương như vậy? Làm như công chúa không bằng.” Ba người kia trợn tròn mắt, rõ ràng là tiểu mỹ nhân, ai thấy cũng thích mà sao Lữ Thụy lại tỏ vẻ tránh còn không kịp :

“ Nguyên cớ thì anh cũng không rõ đâu, nhưng anh khẳng định với mấy đứa, cha anh không đùa, thế nên mấy đứa cũng đừng tùy tiện nói chuyện này, nếu không tai bay vạ giá thế nào không biết. “ Lữ Thụy căn dặn:

Mặc dù còn bán tín bán nghi, ba người kia vẫn gật đầu, vì vừa rồi bọn họ cũng thấy Lữ Thụy ngồi ở bàn đó biểu hiện hết sức vô hại, thậm chí còn trêu nhau là hắn đóng kịch trước mặt con gái bí thư Khương, ai ngờ có nguyên do khác.

Ba người đang nói chuyện thì thấy Khương Hồng Thược mà bọn họ vừa nhắc tới từ nhà vệ sinh đi ra, mà anh họ của Cao Thiều Ninh cũng từ lối đi bộ tới nhà vệ sinh.

Sau đó hẹp lộ tương phùng ở giữa đường.

Khương Hồng Thược không thèm để ý, định lờ đi, nhưng lối đi của cô bị Trình Nhiên chặn mất, cô trừng mắt lên lách người sang phía trái.

Trình Nhiên bước sang một bước chắn đường.

Khương Hồng Thược đi về phía phải.

Trình Nhiên cũng cố ý đi sang bên phải chắn đường.

Khương Hồng Thược dừng bước, ngẩng đầu lên, đôi mắt như đầm nước sâu nhìn chằm chằm Trình Nhiên, không nói một lời.

Bốn người đứng sau giả sơn trông cảnh này muốn rớt hàm, Cao Thiều Ninh thấy anh họ mình cực giống thiếu gia hoàn khố trêu ghẹo dân nữ nhà lành, cơ mà đối phương không phải dân nữ ... Vừa xong còn nghe Lữ Thụy kể câu chuyện dọa người kia.

Anh ấy muốn chết à?

Cao Thiều Ninh định chạy ra kéo anh họ mình đi trước khi quá muộn, Lữ Thụy giữ lại, chuyện này bọn họ không nên dính vào thì hơn.

Tiếp đó bọn họ nghe thấy Trình Nhiên dùng giọng điệu cùng cùng gian ác nói: “ Khẩu lệnh.”

Cao Thiền Ninh bịt mồm, mặt xám ngoét, thôi xong rồi, anh mình làm gì thế?

Ngạc nhiên hơn nữa, bọn họ nghe thấy Khương Hồng Thược cực kỳ phối hợp nói: “ Vừng ơi mở ra.”

Giọng nghe hay thế! Bốn người kia giờ nghe giọng Khương Hồng Thược, chỉ nghe mà hết sức dễ chịu.

Trình Nhiên bước sang bên nhường đường, làm động tác mời màu mè trong mấy phim cổ phương Tây: “ Thật thông minh.”

Khương Hồng Thược trừng mắt: “ Còn chưa hòa hào với cậu đâu. “ Sau đó đi thẳng một mạch.

Trình Nhiên cười hăng hắc, xem ra bắt trúng sóng của cô nàng rồi, còn đang dương dương đắc ý thì thấy bốn cái đầu sau giả sơn nhô ra đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, xem ra một màn trẻ con ấu trí của mình bị người ta nhìn thấy rồi, cười ngượng ngùng, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đợi tới lúc Trình Nhiên quay về phòng yến tiệc, không ngờ thấy Khương Hồng Thược đang ở bàn của mình, lại còn nói chuyện với mẹ, nhìn mẹ cười đến vui vẻ. Khi y đi tới một cái thì cô nàng đó quay về chỗ rồi, thái độ rõ ràng, chúng ta vẫn chiến tranh lạnh.

Trình Nhiên vội hỏi mẹ: “ Mẹ, hai người nói gì thế?”

Từ Lan kéo Trình Nhiên ngồi xuống, mặt mày hớn ha hớn hở :” Cô bé rất lễ phép, tới chào hỏi thôi, nói là từng ở Sơn Hải, xem như là đồng hương. Mẹ nói mẹ biết cô bé từ hồi học ở Sơn Hải, biết thành tích cô bé rất tốt.”

Trời đất, hồi ở Sơn Hải thì nha đầu đó luôn che giấu bản thân, đến khi đi mới làm một vụ chấn động, làm sao mẹ biết được.

Thế chả phải khai ra mẹ lục đồ đọc trộm thư của con à?

Mẹ ơi là mẹ.

Lúc này tân lang tân nương tới mời rượu, Từ Lan cười vui vẻ làm người ta cũng bất ngờ, Trình Nhiên phải thấp giọng nói: “ Mẹ, thu bớt nụ cười lại đi, ai không biết còn tưởng là hôm nay tổ chức hỉ sự cho con.”

Từ Lan nhéo hông con trai: “ Thằng bé thối thây này nói gì thế, không đứng đắn. Hôm nay mẹ vui, cười một chút không được a?”

Trình Nhiên thấy mẹ cười to nữa cũng không sao, nhưng đừng cười ở đây, y nhìn thấy sắc mặt mẹ Khương Hồng Thược không tốt rồi. Hiển nhiên không ngờ là gặp mẹ con Trình Nhiên ở đây, hai bàn gần nhau như thế, càng không ngờ là con gái mình lại chủ động đi chào hỏi mẹ Trình Nhiên.

Dù cách cả cái bàn, Trình Nhiên cảm giác được Khương Vi Cầm tỏa ra cái khí tức, người sống chớ lại gần.

Trong khi mẹ mình lại cười như kẻ chiến thắng, khác nào chọc tức người ta.

Mẹ ơi là mẹ.

Vốn sau bữa cơm đó, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược chính thức hẹn họ, Khương Vi Cầm không làm gì ngăn cản. Nhưng mà Trình Nhiên sợ điệu cười này của mẹ sẽ phá vỡ sự chấp thuận mong manh đó.

Mẹ làm con đường của con khó khăn thêm rồi đấy.

Bữa tiệc tới hồi kết, Khương Vi Cầm và Khương Hồng Thược chuẩn bị đi, lúc này có một số người nhắm đúng thời cơ tới chào hỏi. Mẹ con Trình Nhiên cũng đi, không ngờ ra gần cửa lại gặp người quen, là Lưu Cảnh Thụy học cùng lớp, đại khái là vì kẹp giữa đám người lớn, chịu đựng cả buổi, thế nên tóm ngay lấy Trình Nhiên trò chuyện không ngừng.

Từ Lan đứng ngoài đợi con trai trò chuyện với bạn, cô đại biểu cho chồng tới đây, không quen biết ai cả, tất nhiên không thiếu người chủ động tới chào hỏi. Nhưng lúc này Từ Lan để ý nhất tới động tĩnh của Khương Hồng Thược, Khương Hồng Thược đã lên xe đợi, Khương Vi Cầm còn đứng ở cổng nói chuyện với vài người.

Thư ký nhận được ánh mắt ra hiệu của lãnh đạo, liền tới giúp ngăn mấy người khách kia cho Khương Vi Cầm thoát thân, nhưng Khương Vi Cầm không lên xe mà đi về phía Từ Lan.

Từ Lan có chút bất ngờ, trong lòng cũng khẩn trương, cô biết thân phận của mẹ Khương Hồng Thược, người phụ nữ có biệt danh Thiết nương tử này không chỉ trong tỉnh có một người, mà khắp toàn quốc cũng hiếm có.

Khương Vi Cầm mỉm cười chủ động nói: “ Chị là mẹ của Trình Nhiên à?”

“ Vâng. “ Từ Lan có chút thấp thỏm gật đầu:

“ Thật tiếc, tôi không thích con chị, chị có thể bảo cháu nó sau này tự giác một chút, ít qua lại với con tôi được không?” Khương Vi Cầm nói câu này rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại mãnh liệt như bão tố:

Cô có thể tiến lui tự nhiên, có thể đối xử với người khác êm như gió xuân, có thể ôn hòa, dịu dàng, nhưng là tùy người tùy việc. Khi cần có có thể xé lớp mặt nạ hòa nhã xuống, lộ ra móng vuốt sắt nhọn của mình.

Trình Nhiên đoán không sai, sự vui vẻ quá mức của Từ Lan lúc nãy làm Khương Vi Cầm hết sức phản cảm, mới thế mà đã nghĩ con gái tôi là của nhà các người rồi chắc? Đồng thời làm cô liên tưởng tới Trình Nhiên.

Điều cô ghét nhất ở Trình Nhiên là gì? Chính là thành kiến coi y là đứa trẻ thích phô trương, khoe khoang, thích gây chú ý.

Chỉ là sau bữa tối đó cùng việc Trần Tuệ Nghiên tiết lộ Thiên hành đạo quán là do Trình Nhiên mở, cô phần nào thay đổi suy nghĩ.

Chuyện hôm nay làm thành kiến trở lại.

Mẹ nào con nấy.

Từ Lan sững người, môi trắng bệch, chỉ trầm mặc chốc lát, quật cường nói: “ Vừa vặn ngược lại, tôi rất thích Hồng Thược, cô bé là đứa bé ngoan, tôi cổ vũ chúng qua lại, cùng trưởng thành tiến bộ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận