Trùng Nhiên

Chương 199: Tổng kết học kỳ!

Mỗi năm trước kỳ nghỉ đông, Nhất Trung đều tổ chức tổng kết học kỳ, trong đó có một tiết mục là báo cáo pháp chế hoặc an toàn, mời tới giảng giải đều là lãnh đạo của cục công an và viện kiểm sát giảng giải.

Năm nay cũng vậy, sau kỳ thi cuối kỳ thì đã gần Tết Xuân rồi, Nhất Trung tổ chức lễ tổng kết nửa năm học, đồng thời báo cáo an toàn giáo dục.

Báo cáo thông thường chỉ là nhấn mạnh tăng cường ý thức ăn toàn, tuân thủ đạo đức xã hội thôi, lần này Mã Vệ Quốc nhờ quan hệ cá nhân, mời Trình Bân phó cục trưởng cục công an thành phố tới báo cáo.

Trình Bân là danh nhân của Sơn Hai rồi, nhờ truyền truyền có mục đích của thành phố, tới mức học sinh cũng biết tên hắn.

Khi Trình Nhiên nhìn thấy Trình Bân có chút bất ngờ, sao ở nhà chẳng nghe thấy chút tin tức nào hết, cơ mà chẳng bất ngờ, loại chuyện này sao Trình Bân có thể chuyên môn gọi điện thông báo trước cho y. Thứ tới Trình Bân vốn ghét nhất là con cháu trong nhà để người ngoài biết là cháu Trình Bân hắn, cho dù gặp nhau trong trường cũng vờ như không quen biết.

Buổi tổng kết diễn ra ở thao trường, phía trên bày một dãy bàn, lãnh đạo trường và Trình Bân ngồi đó, Trình Nhiên dám khẳng định người chú họ đó nhìn thấy mình rồi, nhưng ánh mắt không dừng lại mảy may, đang nghe Mã Vệ Quốc nói gì đó, liên tục gật gù.

Học sinh các lớp tập trung đã đầy đủ, buổi tổng kết cũng chính thức bắt đầu. Mã Vệ Quốc đi lên phát biểu, tổng quát thành tích trường, gồm học tập và các cuộc thi tài khoa học, thể dục điền kinh. Sau đó công cố danh sách 30 học sinh đứng đầu khối, xếp hạng lớp, học sinh đứng thứ 1, 2 trong lớp, lần lượt nhận giải thưởng.

Người được gọi lên đầu tiên là Trình Nhiên, sau đó tới Tống Thời Thu.

Phía dưới tức thì ồn ào như thủy triều.

Trong đám đông, chẳng biết có ai hét lên "Trình Nhiên, lại chọn C hết phải không?", thế là xung quanh rộ lên phụ họa.

Người hô chẳng ai xa lạ mà là Lâm Sở, cái tên này trước kia cả ngày chẳng đánh nổi một phát rắm, giờ thay đổi kinh người, mạnh dạn dám nói dám làm, hình tượng trong giới học sinh, hình tượng chẳng kém gì anh hùng.

Tiếng cười huyên náo xung quanh làm Tống Thời Thu cảm giác bi tráng "Gió tiêu tiêu hề, nước sông Dịch lạnh ghê ..."

Vương Kỳ mặt mày âm trầm như trời mưa, bên cạnh Đàm Khánh Xuyên tỏ ra bình thản. Các giáo viên khác thấy cạnh tương phản rõ ràng đó thì thầm khen, đúng là giáo viên đặc cấp có khác.

Nguyên nhân mặt Vương Kỳ đanh lại như thế là vì hôm nay ở trên lớp, Đàm Khánh Xuyên phát thành tích cho Trình Nhiên còn nghiêm mặt nói :" Phải khẩn trương lên, người thứ hai chỉ còn kém em 13 điểm thôi, tức là em thụt lùi rồi đấy. Học kỳ sau thái độ học tập đàng hoàng cho tôi."

Chẳng biết làm sao câu nói đó truyền khắp khối, sau đó vào tai Vương Kỳ, làm ông ta có cảm giác muốn hộc máu.

Gì chứ, định bắt nạt người ta à?

Khi Trình Nhiên lên nhận thưởng, ở phía dưới Tần Tây Trăn trang phục đẹp đẽ, khóe miệng mang nụ cười nhẹ, vỗ tay cùng đám đông.

Vậy là sự nghiệp dạy học ngắn ngủi của cô đã kết như thế, tương lai chắc là hoài niệm lắm đây.

Giấy khen đứng đầu toàn khối nền trắng viền vàng trao cho Trình Nhiên, sau đó y đứng sang bên, 30 học sinh đứng đầu khối cũng lần lượt lên sân khấu làm gấu mèo triển lãm cho người ta xem.

Khi giải thưởng tiến bộ nhất xướng tên "Tạ Phi Bạch" , Trình Nhiên không khỏi ngạc nhiên, sau đó đứng trên sân khấu vỗ tay nhiệt tình nhìn Tạ Phi Bạch trưng ra cái vẻ mặt sao cũng được lên sân khấu. Nhận giải thưởng còn kiêu ngạo hếch cằm lên với Trình Nhiên, khiến Trình Nhiên không nhịn được đợi hắn đi ngang qua hỏi " Không phải cha cậu đi cửa sau chứ", kết quả đổi lấy ánh mắt muốn giết người của hắn.

Kỳ thực từ thành tích tính từ cuối lên của Tạ Phi Bạch nhảy vọt một cái vào top 300, Tạ Phi Bạch có tư cách nhận giải này. Chỉ là ấn tượng cũ của Trình Nhiên với thằng này quá sâu đậm rồi, muốn thay đổi không dễ.

Chuyện này trong đám học sinh từ Nhất Trung đi lên chấn kinh hơn cả Trình Nhiên xếp thứ 1, lão đại bây giờ cũng phấn đấu học tập rồi, có cho con người ta đường sống nữa không? Cao lớn này, đẹp trai này, nhà giàu nứt đố đổ vách này, lại còn đánh nhau chẳng sợ ai nữa ... Con nhà người ta trong truyền thuyết là đây chứ đâu.

Còn chuyện nữa gây xôn xao không kém, Dương Hạ đứng thứ 2 trong lớp, đồng thời đứng thứ 9 cả khối, làm Lý Đức Lợi lẫn Trịnh Thu Anh ngày biết thành tích không khác gì nhận án tử. Bọn họ chẳng những không đuổi kịp Trình Nhiên còn bị một cô gái đạp xuống dưới bùn.

Dương Hạ được 973 điểm hơn người đứng thứ ba là Lý Đức Lợi những 13 điểm, hơn thành tích 940 điểm của cô ở kỳ thi giữa kỳ tận 33 điểm, làm cả trường há hốc mồm. Chủ nhiệm lớp số 9 Đàm Khánh Xuyên về nhà nhảy cẫng lên, ôm vợ xoay một vòng, trong lớp có hai học sinh ưu tú như thế, không mừng sao được, ai mà ngờ cô bé lúc thi vào trường thành tích không quá nổi trội lại là con ngựa ô.

Thậm chí Đàm Khánh Xuyên đang mơ lễ bế giảng năm học ôm luôn vị trí số 1, số 2 toàn khối.

Chỉ Trình Nhiên không hề bất ngờ, giống kiếp trước, cô gái này đang từng bước vững chắc tiến tới con đường hào quang của mình.

Có một tích tắc kỳ ức ố vàng xa xôi quay lại trong đầu Trình Nhiên, thời sơ trung cũng thế, mỗi lần tổng kết học kỳ, luôn có bóng dáng Dương Hạ đứng trên sân khấu.

Về sau Dương Hạ lên Nhất Trung, Trình Nhiên xuống Tứ Trung, từ đó y vùi đầu học tập, chính là điển hình biến nỗi đau thành động lực.

Mà bây giờ, Trình Nhiên vẫn nhìn Dương Hạ với ánh mắt ngưỡng mộ như thế, y có được thành tích này là do bản thân thực sự nỗ lực, song không thể phủ nhận phần nào là “gian lận” nhờ linh hồn kép mới đứng đây, mà nguyên do lớn nhất y gian lận, há chẳng phải là vì những dấu ấn kiếp trước.

Dương Hạ không biết, luôn có đôi mắt âm thầm dõi theo cô.

Sau lễ tổng kết tới lượt buổi tọa đàm của Trình Bân, kể một vài ví dụ về pháp chế, cuối cùng hiệu trưởng Mã Vệ Quốc lên công bố thời gian nghỉ đông rồi giải tán.

Khi mọi người về phòng học, Đàm Khánh Xuyên đi qua nói nhỏ: “ Hiệu trưởng Mã bảo em đi qua một chút.”

Sau thao trường có một lối đi nhỏ, dẫn tới khu nhà ở giáo viên, còn học sinh thì rời đi từ phía chính diện, tới lớp nhận bài tập, rời trường. Lãnh đạo trường cùng Trình Bân đứng trên đường dẫn tới khu nhà ở giáo viên.

Ở phương diện an toàn, Nhất Trung không có gì phải lo, chẳng cần nói tới quan hệ chiến hữu của Mã Vệ Quốc với Trình Bân, ở đây đã có 2 đồn công an, một chi cục cứu hỏa, tạo thành tam giác sắt, bảo vệ khu vực trường học của Sơn Hải vững như tường đồng vách sắt. Quan trọng là nhân cơ hội bắt quan hệ với phó cục trưởng, đây là nguồn tài nguyên quý giá mà.

Trình Bân đang bắt tay lãnh đạo trường, thấy Trình Nhiên đứng đợi ở gần đó có vẻ không biết nên đi tới hay không thì vẫy tay: “ Trình Nhiên, cháu lại đây, hiệu trưởng Mã muốn căn dặn.”

Mã Vệ Quốc cười xòa: “ Có gì mà căn dặn, Trình Nhiên làm người ta rất yên tâm.”

“ Thành tích tốt một chút, nhưng anh đừng lơ là với nó, tôi nhìn nó lớn lên từ nhỏ còn không rõ hơn anh à, nó nghịch ngợm lắm, hay phân tâm, hôm nay thích học vẽ, mai lại đòi học đàn, trong nhà phải đốc thúc liên hồi nó mới dần khá lên ... Thế nên không thể lơi lỏng, nó lại ngựa quen đường cũ .”

Nghe giọng điệu của Trình Bân, Trình Nhiên thầm nghĩ, đúng là anh em, giọng lưỡi hệt cha mình.

Cơ mà không phải dặn ở ngoài vờ như không quen biết à, sao bộ dạng như thể hận người thiên hạ không biết mình hồi nhỏ cháu từng đái lên đầu chú ấy thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận