Trùng Nhiên

Chương 612: Bài phỏng vấn phiền toái.

Trình Nhiên vẫn hàng ngày đi học đúng giờ, thực ra chẳng phải là công của y, mà do Triệu Văn Quảng, ông chú này tính cách hơi trẻ con một chút, thích quà vặt thích mấy thứ đồ uống học sinh, nhưng mà ý thức quân nhân vẫn rất đậm nét, ngày ngày đúng giờ gọi Trình Nhiên đi học.

Còn Du Hiểu, từ đó lủi thủi một mình.

Có lẽ là thế, hai người đi cùng nhau, một người đi nhanh hơn nhìn thấy những thứ mà người đi chậm hơn không thấy, thế là càng bước càng nhanh, còn người phía sau tụt lại xa dần, nhìn như đứng yên tại chỗ.

Cho dù người đi nhanh muốn kéo người đi chậm theo, kỳ thực đã không thể đi cùng nhau nữa, chỉ có thể quan tâm và thương xót, chủ động dừng lại cũng không có niềm vui đi cùng nhau như trước kia.

Trên thế giới này thứ tốt đẹp nhất là nó, mà khiến người ta khó xử nhất là nó.

Nếu người đi chậm không biết mình, vậy sau sự đáng thương chính là đáng trách.

Cho nên người anh em à, cậu không nên vì tôi mà dừng lại.

Đứng trong tiết trời lạnh ẩm cuối thu, Du Hiểu thấy vành mắt ươn ướt, hết sức đau lòng, đồng thời cảm động vì sự hi sinh vĩ đại của mình cho người anh em.

Vai bị vỗ một cái, hắn giật bắn mình quay đầu lại, Trình Nhiên ở sau bồn hoa đi ra, vẫy tay với Trần Văn Quảng đỗ xe ngoài cổng: “ Hôm nay cháu không đi xe đâu.”

Sau đó kẹp cổ Du Hiểu, siết chặt cho tới khi hắn ho liên hồi đập đập vào tay mình mới tha.

Du Hiểu quay đầu lại mắng: “ Mẹ mày, mày muốn giết người à? Cha mày bảo đi xe cho an toàn cơ mà.”

Trình Nhiên vừa buông tay, nghe hắn chửi lại kiếp tục kẹp cổ hắn, vì thế cả chiếc xe buýt đi ngang qua nhìn thấy hai thằng nghi ngờ bị thần kinh.

“ Lo cho thân mày đi, tao chắc chắn chạy nhanh hơn mày.”

“ Vớ vẩn, có lần nào mày chạy thắng tao không?”

“ Thử so xem.”

“ So thì so, từ đây tới đèn giao thông thứ ba ... Chuẩn bị ...”

Vừa dứt lời một cái, hai thằng liền chạy như ăn cướp, nhất là Du Hiểu, cắm đầu cắm cổ mà chạy, vừa chạy còn vừa đả kích: “ Tao nhanh hơn mày, đuổi theo xem, bố mày nhanh hơn.”

Mồm thì nói, chân không chậm lại chút nào, Du Hiểu chạy bán sống bán chết, chạy như chó dại đuổi, rồi còn ba mươi mét, hai mươi mét, mười mét, tới được nơi giao hẹn, Du Hiểu vung tay đắc thắng như vừa giành huy chương vàng olympic: “ Hú hú, tao tới trước rồi thằng con rùa.”

Vừa quay đầu lại thì thấy Trình Nhiên đang lên xe buýt , Du Hiểu hóa đá mất mấy giây sau đó lại chạy theo: “ Con bà mày chứ.”

Trình Nhiên đứng bên cửa sổ cười ngặt nghẽo nhìn Du Hiểu guồng chân chạy như điên vừa đuổi vừa chửi làm xe buýt phải phanh gấp.

Hai đứa phải luôn như thế mới đúng.

Đã là những ngày tháng cuối cùng của năm 1999 rồi, chẳng mấy chốc mà tới thiên niên kỷ mới, thế kỷ mới sẽ có vô số thứ mới mẻ, máy vi tính mạnh hơn, game có đồ họa càng rực rỡ hơn, mạng không dây, VR, trí tuệ nhân tạo ... đối với Trình Nhiên mà nói bằng với có những thứ mà y quen thuộc dần xuất hiện, khiến y cảm thấy thế kỷ mới đang tới thật thân thiết.

Cùng lúc đó cuộc phỏng vấn của cha y trên báo thương mại được phòng tuyên truyền chính phủ cố ý thúc đẩy, biến thành điểm nóng trên truyền thông, mang tới rất nhiều bất tiện cho Trình Nhiên khi ở trường.

Dù sao trải qua sự kiện bị lưu manh chặn đường truyền bá xôn xao một thời kia, rất nhiều người qua lời bàn tán đồn thổi, biết Trình Nhiên là con trai tổng giám đốc Phục Long rồi.

Mặc dù trong thị trường khổng lồ của viễn thông Trung Quốc, Phục Long chỉ là một tân binh, chưa tính là nhân vật lợi hại gì, nhưng ở trong tỉnh Tứ Xuyên, bất kể là chiếm lĩnh thị trường hay là đi sâu hợp tác với địa phương đều độc nhất vô nhị.

Từ không có gì tới một Phục Long lớn mạnh, trở thành hội trưởng hội liên hiệp Thành Đô, Trình Phi Dương trở thành tấm gương cổ vũ tính thần sáng nghiệp cho thanh thiếu niên, là tấm gương cổ vũ công nhân mất việc trong làn sóng thôi việc đứng lên tìm ra lối đi riêng, là điển hỉnh cho kế hoạch đầu tư cho viễn thông của tỉnh. Vì vậy bài phỏng vấn đố đó dưới hỗ trợ tuyên truyền tích cực của chỉnh phủ tỉnh thành phố, đi tới muôn nơi, được nhiều tờ báo chuyển đăng.

Dương Hạ cũng đọc tờ báo đó rồi, ở khu tập thể Sơn Hải mọi người chỉ bàn tán Phục Long chuyển tổng bộ tới Thành Đô phát triển rất mạnh, cụ thể thế nào thì khi đó cô đang tập trung ôn luyện thi vào Thập Trung không rõ ràng.

Qua bài báo đó cô nhìn ra không ít sóng gió, có thể tưởng tượng được Trình Nhiên chuyển tới Thành Đô chẳng hề thuận lợi.

Sáng sớm, Dương Hạ tới trường thì nhìn thấy Trình Nhiên từ hướng khác đang chuẩn bị đi vào trường, cô định gọi thì có người giành trước, là một nữ sinh lớp số 10, sỏ dĩ một học sinh chuyển trường như cô còn biết vì nữ sinh đó thường xuất hiện ở sân bóng rổ, chơi bóng rổ rất giỏi, tính cách thuộc loại rất tùy ý.

Thế mà hôm nay ăn nói nhỏ nhẹ với Trình Nhiên: “ Cuối tuần trước mọi người đi hát Karaoke, đều đợi cậu, kết quả Trương Bình nói cậu không tới nữa, làm cao thật đấy ... “

“ Không phải, mình bận thật mà, lần trước không nộp bài tập bị Chương Ngư soi kỹ lắm, mà bài tập thì nhiều. Các bạn cũng biết mà, Chương Ngư không ưa mình.”

“ Vậy lần sau nhất định phải tới nhé.”

“ Được.”

“ Cậu hứa rồi đấy nhé, không được thả bồ câu bọn này.”

Nữ sinh đó tựa hơn tựa giận bám lấy Trình Nhiên, nhưng chẳng mấy chốc lại có người tới phá đám.

Dương Hạ đi ở phía sau không gọi nữa, bọn họ tuy từng là thanh mai trúc mã, nhưng bây giờ bên cạnh Trình Nhiên chẳng thiếu một người bạn như cô nữa rồi.

Trình Nhiên đôi khi thấy cha mình thật thà quá đi, cái gì cũng nói, bảo sao trước đó không nhận phỏng vấn, nếu biết cô chị họ của Tạ Phi Bạch giỏi moi móc như thế thì y đã bảo cha mình từ chối phỏng vấn rồi.

Tất nhiên Trình Phi Dương trong cuộc phóng vấn không tiết lộ bí mật hạch tâm của công ty, nhưng mà liên quan tới con mình thì khoe cho bằng hết, tất nhiên bài báo không để lộ tên thật của Trình Nhiên, nhưng với người quen biết có giấu cũng thế.

" Tôi cảm thấy có lỗi với nó, khi đó mẹ nó còn công tác bên ngoài chưa điều về, nó đi theo tôi, tôi suốt ngày không tăng ca, đi công tác thì đóng cửa nghiên cứu hạng mục, đôi khi về nhà chỉ để vội vàng thay quần áo. Khi đó vừa mới có mì ăn liền, vị thịt bò kho, nó thích lắm, tôi mua luôn một thùng lớn để đó, ngày nào tôi không về kịp thì nó tự úp mỳ ăn, thế nên hồi bé nó gầy gò còi cọc ..."

"Con tôi từ tiểu học tới sơ trung thành tích rất kém, lại nghịch ngợm, vài ba ngày mời phụ huynh một lần, khi đó phiền não lắm, sao thằng bé đó đầu óc chẳng được di truyền của mình, nhất định là do gien mẹ nó kéo chân rồi. Nên khi đó tôi và vợ hay cãi nhau, nổi nóng với vợ, rồi đánh cả nó, đánh rồi lại đau lòng, vợ tôi ở bên lau nước mắt nó 'anh đánh nó có tác dụng gì, con nhà khác không có cha mẹ giám sát dạy làm bài tập thì cho đi học thêm, em cả tuần về nhà một lần, anh thì bận tối mắt không thấy đâu, chẳng ai trông coi nó, nó không học cái xấu là may rồi ..', khi đó tôi giận lắm, đánh nó nói đã học hành không ra sao, còn học cái xấu, đánh gãy chân! Giờ nghĩ vẫn áy náy."

"Trước kia công ty làm ăn kém, trong nhà lại nghèo, đôi khi nó thi tốt chỉ khao thưởng bằng bữa lẩu đầu cá, ha ha, trẻ con mà, dễ thỏa mãn lắm"

" Tôi có cái đồng hồ, hỏng lại sửa, sửa lại hỏng, chạy không chuẩn, đeo tới tận bây giờ, người ngoài nhìn đồng hồ tôi đeo cũ lắm rồi, ai cũng nghĩ đó là đồng hồ đắt tiền, thực ra là rẻ lắm, chẳng đáng gì, nhưng là do con tôi dành dụm tiền mừng tuổi mua cho năm 10 tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận