Trùng Nhiên

Chương 349: Gọi viện binh. (1)

Quán trà cách khu tập thể không xa, ở ngay đầu đường, là căn nhà hai tầng, treo tấm biển vuông vức viết hai chữ “trà quán”. Diện tích quán tương đối, không rộng lắm, vài cái bàn trà lâu năm, nước gỗ đen bóng, xếp vài chiếc ghế mây, trên bàn đặt vài cuốn sách đóng chỉ và đèn lồng, rất có phong vận cổ xưa.

Gọi là quán trà kỳ thực với người Thành Đô thì đây là nơi giải trí tổng hợp, thường thường bạn bè tụ tập ở đây đánh mạt chược hay chơi bài gì đó, chơi một cái là thường ngồi cả ngày hoặc thâu đêm. Quán trà phục vụ luôn cả ăn uống, xem đá bóng, tổ chức tiệc gia đình hay buổi liên hoan nhỏ cũng được, ngay cả đời sau thì hình thức quán trà này vẫn rất thịnh hành.

Trình Nhiên tới nơi thì Vương Đồng Quang đang hả hê lắm, tên này trên 20, mặc áo sơ mi hoa phanh ngực, khoe dây chuyền vàng bên trong, đúng cái vẻ chướng mắt của đa phần dân nhà giàu bấy giờ, liên tục trêu chọc: “ Tương Nhị Oa, còn tiền chơi không? Hay là thôi đi, 50 đồng tiền cược này cũng mang về đi, đừng để thua tới cái quần cuối cùng, coi như mua lấy bài học. Ài, Hoa Thông bọn mày bị người ta mua rồi, đến khổ, vốn đường đường là công ty cấp khoa cấp xử, rơi vào tay tư nhân, giờ làm công cho ông chủ tư rồi ... Tưởng là không may lắm rồi, ai ngờ bọn nhà quê Phục Long đó không biết sống chết, đi chọc vào đám Lô Hiểu Đông, giờ hay rồi, đám người Hoa Thông bọn mày còn giữ nổi bát cơm hay không khó nói, cha mẹ mày đi làm công cho người ta kiếm đồng tiền không dễ, đừng phung phí .... Thôi anh Vương đây tốt bụng, không lấy hết tiền của mày làm gì, coi như nhớ bài học là được.”

Hai mắt Tương Nhị Oa đã đầy tơ máu, chơi tới nước này lại bị đối phương liên tục mỉa mai chêm chọc làm sao chịu nổi, đấm bàn: “ Mày lắm mồm quá đấy, chơi tiếp đi.”

Chơi bài mà mất bình tĩnh thì hỏng rồi, nhìn thái độ Tương Nhị Oa thế này, khó mà cản được hắn, Trình Nhiên đi tới nói: “ Anh Vương chứ gì, tôi chơi với anh.”

“ Không liên quan tới mày .” Tương Nhị Oa quả nhiên nổi nóng, quát Trình Nhiên xong quay sang phía đám Ôn Lan, Tiên Tiểu Hổ: “ Bọn mày ăn no rửng mỡ à, gọi nó tới làm gì?”

Vương Đồng Quan thấy đối phương xung đột nội bộ thì không lên tiếng vội, huýt sáo xem trò hay, Trình Nhiên nhìn như học sinh cao trung, hắn không coi vào mắt.

Trình Nhiên mặc kệ Tương Chu, y không thích rườm rà, tôn chỉ của y luôn là rắc rối phải giải quyết nhanh gọn, lật xem bài trước mắt hai người: “ Chơi ba cây có gì hay, chơi kiểu khác đi, kích thích hơn, cược lớn hơn, chơi không?”

Vương Đồng Quan cơn nghiện bài bạc nổi lên, vừa rồi trêu chọc Tương Chu là lấy lui làm tiến, có thể chơi cho đã thôi, thứ thực sự thì hơn 1000 đồng, Tương Chu khả năng phải liều mạng làm cả tháng cộng tiền thưởng mới có, còn hắn là số tiền thắng thua bình thường mỗi lần chơi bài mà thôi, không đủ kích thích: “ Chơi thế nào?”

Trình Nhiên thu bài lại, trộn lên: | Không bằng chơi thế này đi, trực tiếp rút bài, so lớn nhỏ, tiền cược tăng dần, ví như rút lần đầu là 100, lần 2 là 200, lần ba là 400, cứ như vậy gấp đôi lên chơi ...”

Người xung quanh nghe mà nín thở, mẹ nó, đúng là đủ kích thích, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy kích thích tới lạnh toát người rồi ấy chứ. Chơi kiểu này bao nhiêu tiền cho đủ, thắng bao nhiêu cũng không là gì, nhưng thua một phát có khi là trắng tay.

Nhưng Vương Đồng Quang liếm môi khô cong, thế này đúng là vô cùng có tính khiêu chiến: “ Quan trọng là mày có tiền không?”

Trình Nhiên rút ví ra, mở ngăn ngoài rút xấp tiền đặt lên bàn, những người khác nhìn thấy ngăn trong của vi cũng chật kín, tiền toàn tờ 100, không biết là đạn dược nhiều cỡ nào, làm người ta nhìn nuốt nước bọt. Trình Nhiên đặt tay lên xấp tiền xòe ra bán, chừng vài nghìn: “ Chỗ này đủ rồi chứ? “

Xung quanh im phăng phắc cả rồi, ngay tới Tương Chu đang sát phát tới mắt đỏ ngầu cũng bình tĩnh lại, kiểu chơi này hắn không dám tham gia nữa rồi.

“ Mày được đấy, nhưng tao nói cho mày biết, đây không phải là trò trẻ con, thua rồi không đòi lại được đâu, gọi cha mẹ mày tới cũng vô ích.

Vương Đồng Quang toàn thân nóng bừng bừng, cầm cốc nước bên cạnh ngửa cổ uống cạn đứng dậy: “ Cho mày thời gian suy nghĩ, không lại hối hận.”

Nói rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Thực ra trước đó một tên trong nhóm của Vương Đồng Quang đã liên tục nháy mắt với hắn, hắn mới kiếm cớ vào nhà vệ sinh nói chuyện.

Lưu Tư vừa đóng cửa nhà vệ sinh lại đã nóng ruột nói ngay: “ Anh Vương, phải giữ đường lui, kiểu đánh cược này nói trắng ra là so tiền, chỉ cần đủ tiền tiếp tục đánh, thắng một ván thôi là thu lại hết.”

Vương Đồng Quang nheo mắt: “ Mày nói sai rồi, tiền nhiều, vận may cũng phải tốt, nếu hai bên tiền ngang nhau, ai may hơn thì ăn tất. Vận may không tốt, dù có vốn lớn, không thể chịu nổi, thua tới mất mạng luôn không chừng... Gì chưa nói chứ trò này đủ kích thích, ai chả biết đây vốn là trò so xem ai nhiều tiền hơn ... Mẹ, thằng đó là cái gì, đọ tiền với tao à?”

“ Em nhìn túi quần nó, còn căng lắm, ước chừng phải cả vạn là ít. “ Lưu Tư cẩn thận hơn, thời buổi này trong ví vài trăm là nhiều, tới vài nghìn đếm trên đầu ngón tay, Vương Đồng Quang cũng chưa bao giờ có cả vạn đồng trong túi hết, trận này e đánh không nổi, chẳng qua là giữ thể diện cho Vương Đồng Quang nên không nói thẳng ra mà thôi:

Vương Đồng Quang cười khẩy: “ Tương Nhị Oa vừa rồi thua tới mặt tím như gan lợn, phải gọi cứu binh, mày nghĩ bọn nó không có chuẩn bị à? Thằng nhãi đó vừa tới một cái đã đòi chơi lớn, như sợ tao không cắn câu, còn cố ý lộ ra cái ví căng phồng. Rõ ràng là chơi đấu tiền, lại để lộ ra vốn liếng của mình trước .”

Lưu Tư bừng tỉnh: “ Lẽ nào chúng ...”

Vương Đồng Quang vỗ vỗ vai Lưu Tư: “ Cho nên nói luận tới kỹ năng quan sát thì mày còn non lắm, chúng cố ý bày ra trò đó, để tao biết khó mà lui. Nếu hôm nay tao lui rồi, sau này ít nhất không ngẩng mặt lên với bọn nó được. Cho nên mới nói, Tương Nhị Oa có chút thông minh vặt, nhưng vẻn vẹn là thông minh vặt mà thôi, dù sao xuất thân hắn kém, tầm nhìn chỉ đến thế.”

“ Cũng đúng.”

“ Chứ còn sao, anh mày dám nói trong ví của thằng đó nhét toàn là giấy báo thôi, trừ số tiền bên ngoài ra, nó chẳng còn đồng nào hết. Hơn nữa cho dù trong đó còn có tiền chăng nữa tao chỉ cần thắng số tiền vừa đủ rồi thu tay cho nó hối cũng không kịp.”

Khi Vương Đồng Quang và Lưu Tư ngồi xuống, Trình Nhiên đã như con dê béo trong mắt chúng rồi.

“ Em gái, chia bài đi cho không ai nói được gì. “ Vương Đồng Quang đặt di động lên bàn, nhảy mắt với Ôn Lan:

Ôn Lan hơi mím môi, nhưng vẫn cầm bài lên xào, sau đó đặt ở giữa.

Ván đầu Trình Nhiên rút được K, Vương Đồng Quang rút được 10, Trình Nhiên thắng 100.

Ván thứ hai, Vương Đồng Quang rút ra được quân 5 bích, hắn chửi tục, ai ngờ Trình Nhiên rút ra 3 cơ, hắn cười phá lên, thu 400 trên bàn. Người của Hoa Thông tiếc không thôi, 5 bích còn thua, vận đen cỡ nào.

Ba ván sau đó Vương Đồng Quang đều thắng.

“ Ha ha ha, tao 9, mày chỉ có 7, tao thắng rồi nhé.”

“ 8 thôi à, mày thua rồi.”

“ Ôi, lại to hơn mày rồi, làm sao bây giờ? “ Vương Đồng Quang ném bài tới trước mặt Trình Nhiên: “ Này, cười cái đi nào, chơi vui thôi mà, làm vẻ mặt nghiêm trọng thế làm gì?”

Lúc này Trình Nhiên đã thua hơn 3000, số tiền lấy ra lúc đầu chẳng còn bao nhiêu, lại phải rút ví, rút ra 4600 đồng đặt lên bàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận