Trùng Nhiên

Chương 483: Lần đầu tới nhà. (1)

Đêm hôm đó Trần Tuệ Nghiên ngủ lại luôn nhà Khương Vi Cầm để mai giúp tiếp khách, dù sao cô cũng ở một mình, nhiều lúc không muốn về nhà.

Sáng hôm sau nguyên liệu thức nấu ăn đưa tới, cô cũng vào bếp giúp đỡ, đến tầm ba bốn giờ chiều thì khách khứa lần lượt tới, Trần Tuệ Nghiên càng chú ý tới ba người trẻ tuổi nhìn một cái đã thấy nổi bật. Lạc Khang, cháu của Lạc Khâm, trông rất sáng sủa, cao tới mét tam mấy, nhưng không có cảm giác thô, vóc dáng cân đôi, nhìn là biết loại hình yêu thích vận động, khuôn mặt góc cách, chắc chắn rất được các cô gái yêu Thích. Xem ra Lão Lạc có đứa cháu khá lắm.

Cao Lâm, con trai Cao Tu Hiền mặc một bộ Âu phục không quá chính thức, rất cởi mở đang vẫy tay chào hỏi người cùng trang lứa, có chút khí chất nho nhã, dù sao cha hắn xuất thân từ hệ thống giáo dục, năm xưa còn làm viện trưởng học viện đường sắt, xem ra giáo dục con thành công. Chỉ là Trần Tuệ Nghiên cực ghét Nguyên Huệ vợ Cao Tụ Hiền, vì nữ nhân đó thích khoe khoang, vừa mới tới đã kể Tết vừa rồi nhà mình ăn Tết thế này thế kia, người ta phải khen một câu mới thoải mái.

Nhìn qua thì Ngụy Vi Thanh con Ngụy Trung Hiền có vẻ thua kém một chút, mặc sơ mi caro đỏ, đeo kính, trắng trẻo trầm tính, kỳ thực lại có thành tích học tập tốt nhất, học năm thứ ba thôi đã theo giáo sư trong trường nghiên cứu kỹ thuật, không chỉ là đi theo học tập, còn là một trong nhân viên nghiên cứu cốt cán.

Lạc Khâm và Cao Lâm gật đầu với Ngụy Vi Thanh, hiển nhiên là đều quen nhau.

Chào hỏi hàn huyên vài câu, mọi người ra sân ăn hoa quả uống trà tán gẫu, con người tới tuổi nhất định, sự phát triển của con cái liền thành trọng tâm cuộc đời. Không thiếu người hiện phấn đấu là vì để cho thế hệ sau một hoàn cảnh tốt không phải lo mưa gió cơm áo, vì thế mà Lạc Khâm, Cao Lâm và Ngụy Vi Thanh liền thành tiêu điểm cửa đám người lớn.

Khương Hồng Thược là chủ nhà tới chào khách, nhưng cô không quen thuộc với ba người Cao Lâm lắm, dù sao tuổi tác hơn cô không ít, chỉ nghe qua thôi.

Nghe cô gọi một tiếng "anh Lạc Khâm", dù Lạc Khâm ra xã hội tiếp xúc không ít cũng thấy toàn thân thoải mái, chỉ hận sao không sinh muộn vài năm.

Lạc Khâm cũng chú ý, Ngụy Vi Thanh biểu hiện rất rõ, thi thoảng nhìn qua cửa kính quan sát Khương Hồng Thược đang bày biện trong nhà, chứng tỏ hắn không có nhiều tâm cơ, trong khi Cao Lâm trò chuyện với người lớn, khôn khéo hơn nhiều.

Sự nghiệp chinh chiến với đống bài tập về nhà của Trình Nhiên gặp rất nhiều trắc trở, tối hôm qua Du Hiểu gọi điện thoại tới, khoe mấy chiến thuật game mà hắn mới nghĩ ra.

Trình Nhiên nghe hắn ba hoa say sưa mới hỏi, mày làm bài tập nghỉ đông chưa? Du Hiểu có vẻ khựng lại mất mấy giây sau đó cẩn thận hỏi lại, thế còn mày?

Hai thằng bạn xấu cùng cười ngặt nghẽo qua điện thoại.

Mặc dù đống bài tập vẫn còn đó, nhưng áp lực của Trình Nhiên được giải tỏa rất nhiều. Tất nhiên bạn tốt cũng cần, nhưng trong đời mỗi người nếu thiếu đi một thằng bạn không ra gì cũng tiếc lắm, mất đi nhiều thứ thú vị.

Sau đó Trình Nhiên cũng kể với cha mẹ hôm nay nhà Khương Hồng Thược mời mình tới nhà làm khách, cha mẹ y nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc, dặn dò nhiều hẳn thông lệ, nói vậy chiều không đợi con về ăn cơm nữa, cha y nhờ gửi lời hỏi thăm tới cha Khương Hồng Thược.

Khi Phục Long mới cất bước, Lý Tĩnh Bình đã cung cấp cho nhiều tài nguyên và chính sách, Trình Phi Dương luôn nhớ ân tình này. Sau đó Từ Lan đột nhiên nói, hay là sáng mai hai mẹ con tới bách hóa Thành Đô, mua bộ quần áo nhìn trúng lần trước.

Tuần trước Từ Lan kéo Trình Nhiên đi dạo phố, lúc tới bách hóa, muốn mua quần áo cho Trình Nhiên, khi đó Trình Nhiên xem một bộ, giá 750 đồng, chẳng qua là thương hiệu trong nước, nhưng lấy một cái tên tiếng Tây cho sang, sau đó là quảng cáo rùm beng, bán rất đắt, thấy người mua cũng nhiều.

Tần Tây Trăn bảo Trình Nhiên chú ý cách ăn mặc hơn, nhưng mà có chú ý cũng không được, những bộ quần áo coi là thời thượng lúc này trong mắt Trình Nhiên lại quá cổ lỗ, mặc lên người không thoải mái. Ngược lại phong cách thường ngày kiểu quần jean áo thun mấy chục năm không cũ lại vừa mắt y hơn.

Trình Nhiên khi đó xem bộ quần áo đó cũng là vì tò mò hiệu ứng quảng cáo của nó thôi, không định mua. Từ Lan thì thấy giá đắt quá, tuy bây giờ nhà mình thừa sức mua rồi, nhưng mà cảm giác vì một bộ quần áo mà bỏ ra chừng đó tiền là không đáng, dù sao xuất thân gia đình bình thường, trong thời gian ngắn khó thay đổi quan niệm chi tiêu.

Giờ nghe nói con trai sắp tới nhà cô bé kia làm khách, Từ Lan hối hận, đáng lẽ khi đó phải mua bộ quần áo đó cho con trai, lần trước đã xảy ra chuyện không hay, lần này đừng để xảy ra chuyện gì nữa.

Trình Nhiên trước khi lên đường đã gọi điện hẹn với đám La Duy, Thư Kiệt Tây, sau lần cùng chơi game đó, quan hệ hai bên rõ ràng cải thiện.

Từ đường Thanh Hoa tới viện bảo tàng, đi thêm một đoạn nữa là tới đường Tân Hà, từ xa xa nhìn thấy tiểu khu tường trắng ngói lưu ly, nhưng chẳng hề có biển tên.

La Duy là thổ địa vùng này, kể cho Trình Nhiên nghe: “ Khu vực này trước kia là điểm điểm du lịch, có rất nhiều lưu manh và trộm cắp. Về sau khu biệt thự này được xây lên, an ninh mới được tăng cường, bình thường chỉ cần có người quanh quẩn ở đây là bảo an sẽ tới hỏi thăm ngay đấy, thế nên bọn trộm cắp tuyệt tích, không thì đi qua đây hở ra chút cái gì bọn chúng cũng lấy.”

Thư Kiệt Tây cũng nói: “ Nghe bảo lúc xây dựng thì tranh cãi đã nhiều rồi, nói là lấy cảnh đẹp của người dân chiếm làm của riêng, khi xây xong thì có cán bộ về hưu không được chia, lại cãi nhau ầm ĩ lần nữa.”

Tô Hồng Đậu bước chân có chút nhún nhảy: “ Buồn cười những người không sống quanh đây lại ầm ĩ nhất, trong khi dân đương địa rất vui, an ninh tốt hơn, làm ăn sinh sống thuận lợi.”

Mã Khả cười: “ Chẳng qua ghen tỵ mà ra thôi.”

Năm người vừa đi vừa trò chuyện, sau đó thấy Khương Hồng Thược đứng ở cổng chính đón bọn họ.

“ Hồng Thược, nhà có khách mà, bạn ra đón làm gì, bọn mình biết đường mà.”

“ Ừ, gọi điện báo cho gác cổng một tiếng là được rồi mà.”

Cả đám tới chào hỏi nói.

“ Bọn họ đang trò chuyện, toàn nói thời sự rồi sự nghiệp, mình nghe thấy chán, vừa vặn ra ngoài cho thoải mái, đón các bạn luôn. “ Hôm nay Khương Hồng Thược mặc áo thun nhung dài tay màu xanh rêu, quần dài mặc ở nhà thoải mái không quá trịnh trọng cũng không xuề xòa qua loa, hợp với không khí tụ hội gia đình, lại còn tôn vóc dáng yểu điệu của thiếu nữ:

Lâu rồi không thấy không thấy Khương Hồng Thược mặc trang phục ở nhà, Trình Nhiên vẫn nhớ khi tới nhà cô ôn tập, Khương Hồng Thược rất hay mặc váy. Chỉ là lúc ra ngoài thì cô gần như không bao giờ mặc váy cả, không thể không nói đó là nuối tiếc nho nhỏ.

So với khi đó, Khương Hồng Thược rõ ràng phổng phao lên nhiều lắm, xứng với mỹ từ "có mông có ngực" mà Du Hiểu giành cho cô.

Khương Hồng Thược nói chuyện với bạn bè, bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Trình Nhiên liền né tránh, từ đầu tới cuối không nhìn y, nhưng lỗ tai mỗi lúc một đỏ, cô biết rất rõ tâm tư bất chính của Trình Nhiên.

Vũ cảnh đứng gác ở cổng tiểu khu đều nhận ra Khương Hồng Thược, cho nên người cô dẫn theo không bị kiểm tra đăng ký như thông lệ, đi vào trong tiểu khu rồi, cô mới quay người nình về phía Trình Nhiên, trừng mắt cảnh cáo.

Ánh mắt như giận như trách của thiếu nữa giữa cảnh mùa xuân ấy, làm lòng người phơi phới.

Đây là sự khác biệt giữa Thành Đô và Sơn Hải. Ở phía Sơn Hải rõ ràng thuần phác hơn nhiều, dù là tiểu khu có cả nhà của thị trưởng cũng chẳng có an ninh gì hết, đám Trình Nhiên mới trèo ra trèo vào hái trộm quả. Bên này thì quá nghiêm ngặt, kỳ thực cũng không cần thiết làm tới mức này, chỉ là một cách thể hiện địa vị thân phận thôi.

Cũng chính vì thế mà Khương Hồng Thược mới ra đây đón, cô không muốn Trình Nhiên tới đây không được thoải mái hoặc sinh ra cảm giác khoảng cách.

Chỉ là Khương Hồng Thược thấy hình như mình tính nhầm rồi, người này chẳng có tí giác ngộ nào, lại còn mặt dày nhìn thân thể của cô nữa, ánh mắt đáng ghét, giống như mỗi lần cô mặc váy lại nhìn đùi cô vậy.

Dù sao không bị căng thăng là tốt rồi.

Hôm nay nhà mới khách, mẹ cô bảo gọi Trình Nhiên tới cùng, cô biết, mẹ cô thế nào cũng làm gì đó, nhưng ở mức độ nhất định, cô không phản đối, thậm chí thấy đây là chuyện tốt.

Mẹ cô hiểu lầm cùng thành kiến với Trình Nhiên quá nhiều, cô nghĩ nếu hai bên gặp nhau, mẹ cô thực sự hiểu được Trình Nhiên, khúc mắc thế nào cũng tiêu trừ.

Mẹ cô rất có mắt nhìn người, thế nào cũng thấy một Trình Nhiên thực sự, sẽ không ghét cậu ấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận