Trùng Nhiên

Chương 686: Sinh viên mới báo danh. (2)

Trên chuyến tàu hỏa từ Thành Đô tới Tp Nam Châu, toa tàu chật trội nóng bức, Trình Phi Dương đang ngồi ngồi bóc quít cho Trình Nhiên, cảnh này mà báo chí thấy được chắc lại một bài báo xôn xao chứ chẳng đùa.

Đây là toa có giường nằm, đặt vé qua công ty Phục Long.

Nghe nói lúc nhận yêu cầu này, chủ nhiệm văn phòng phục vụ hành chính của Phục Long hoang mang lắm, còn đi hỏi Điền Phong :" Chúng ta có phải bao cả toa luôn cho yên tĩnh không?"

Điền Phong vừa bực mình vừa buồn cười :" Tổng giám đốc tư nhân xuất hành, bận rộn nên nhờ các cậu đặt vé hộ, các cậu mà bao cả toa thì móc tiền túi ra mà trả nhé."

Mặc dù quy định của Phục Long cực kỳ nghiêm ngặt, không có chuyện dùng tiền công ty tiêu pha tùy tiện, nhưng mà tổng giám đốc đưa con đi học ngồi tàu hỏa chứ không phải máy bay, chẳng lẽ vì tiết kiệm tiền ... Thật vô lý, đâu cần, vì thời gian của tổng giám đốc là tiền là bạc đấy.

Nếu không phải Điền Phong căn dặn thì chuyện này đã truyền ra ngoài bàn tán xôn xao rồi.

Thực ra nguyên nhân cha con Trình gia đi tàu hỏa báo danh là ý của Trình Nhiên, nguyên nhân à, thì năm xưa y vào đại học cũng thế này, hai cha con ngồi tàu hỏa hai mấy tiếng, y muốn hồi tưởng lại thôi.

Cho nên kết quả mới thành thế này, đợi Trình Nhiên báo danh xong, Trình Phi Dương tụ họp với người Phục Long ở Nam Châu, sau đó ngựa không ngừng vó tới Nhật Bản.

Vì một lần bướng bỉnh này của Trình Nhiên khiến bảy vị giám đốc ở địa khu lớn, ủy viên tài chính, ủy viên chiến lược phát triển, cùng đội ngũ kiểm toàn độc lập của Công ty Mã Uy do Phục Long thuê phải thay đổi hành trình.

Đúng là "tiệt kiệm" cả đống tiền.

Trình Nhiên chẳng biết gì cả.

Khi đó nghe con trai nói "cha, con muốn đi tàu hỏa", Trình Phi Dương lòng xúc động, bình thường hi sinh quá nhiều thời gian bên gia đình rồi, nếu đi máy bay vèo một cái, sau đó mình lại tiếp tục công tác luôn thì có lỗi với con quá, nên đồng ý đi tàu hỏa. Trình Phi Dương còn hỏi Trình Nhiên có muốn gì không, câu này thực ra trọng lượng không nhỏ, hắn quyết định rồi, bất kể Trình Nhiên muốn điều động tài nguyên gì của Phục Long đều đồng ý, dù đưa ra kế hoạch sáng nghiệp đại học, hắn cũng hỗ trợ hết mình, con mình hiểu truyện như thế, làm cha mẹ nở mày nở mặt, ủng hộ nó là tất nhiên.

Thế nhưng Trình Nhiên không yêu cầu gì cả, cuối cùng vẫn là muốn cùng cha đi tàu báo danh.

Thế là tức thì bao nhiêu cảm xúc dâng lên trong lòng Trình Phi Dương, hối hận, đau lòng đồng thời cũng thấy an ủi.

Trình Phi Dương còn nhớ lúc Trình Nhiên còn nhỏ rất thích tàu hỏa, nhớ cảnh ấm áp hiếm hoi của hai cha con, đi tàu hỏa đúng là nhìn thì tiết kiệm, với thân phận của hắn bây giờ lại là lãng phí lớn, nhưng sẽ có thêm thời gian cho hai cha con.

Thế là cũng giống như kiếp trước Trình Phi Dương và Trình Nhiên xách ba bao hành lý lớn, trong đó có một bao là quần áo mùa đông mà Từ Lan dứt khoát muốn Trình Nhiên mang theo, ngoài ra còn có ít đặc sản Thành Đô để tới đó tặng giáo viên bạn học.

Đã rất khuya, Trình Phi Dương nằm xuống giường, hồi tưởng lại lúc nãy Trình Nhiên ăn quít ngon lành, dường như bóc quít cho con trai ăn khiến hắn cảm thụ được trách nhiệm và nghĩa vụ của người cha, trong lòng cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Trung khảo nó từ thứ hạng lẹt đẹt nhảy một cái lên đứng đầu cả lớp, vào Nhất Trung Sơn Hải thì luôn là số 1 áp đảo phần còn lại, căn bản không phải lo thành tích. Tiến thẳng một đường lên Thập Trung, mới đầu chỉ thành tích 108, tưởng có thể cho nó một bài học rồi, nó nhảy vẻo một cái lên 36, sau đó tụt xuống một chút lại vọt lên thứ hai, thứ nhất, đến cao khảo thành luôn trạng nguyên tỉnh rồi, khiến hai vợ chồng trừ lôi con đi khoe khắp nơi thì chẳng còn gì để nói nữa.

Chưa hết nó vẽ vời chơi chơi làm ra cái Tam Quốc Sát, một thời bán tốt lắm, rồi lại cùng Lý Minh Thạch làm cái phần mềm nhỏ, bây giờ ở Phục Long rất nhiều người dùng, tập hợp đám trẻ con trong tiểu khu mở quán cà phê, cơ bản tiền bạc nó cũng tự chủ được rồi.

Cho dù đã tắt đèn hai mắt Trình Phi Dương vẫn mở, có đứa con trai như vậy, làm cha mẹ nên yên tâm rồi phải không, hắn vẫn thấy tiêng tiếc thế nào.

Ở giường trên Trình Nhiên thò đầu xuống: “ Cha ngủ chưa?”

Trình Phi Dương trả lời: “ Chưa, có chuyện gì thế.”

Trình Nhiên chỉ tay ngoài cửa sổ, hết sức hồn nhiên nói: “ Cha xem hôm nay trăng to chưa kìa, đẹp thật đấy.”

Trong bóng đêm Trình Phi Dương bật cười: “ Ừ, đẹp thật.”

Tàu hỏa chạy rầm rập xuyên qua đồng quê trống trải, qua rừng, qua đường hầm, chạy trên chiếc cầu giữa rặng núi, ngoài kia là một vầng trăng sáng, rất to, rất tròn ...

Đi tàu suốt một ngày một đêm, tới được Nam Châu là 10 giờ sáng, vừa xuống tàu hỏa liền có năm nhân viên của Phục Long ra đón, bọn họ là cao tầng Phục Long Nam Châu. Nam Châu thuộc vùng trung tâm kinh tế, viện nghiên cứu Hoa Thông trước kia ở Nam Châu thành lập năm 88, sau khi Phục Long sắt nhập Hoa Thông, viên nghiên cứu này chuyển giao hoàn chỉnh cho Phục Long.

Một đám cao tầng mới đầu chỉ thấy hai cha con Trình Phi Dương thì bất ngờ lắm, sau đó tất nhiên chạy tới nhận lấy đống hành lý cồng kềnh.

Nhưng mặt Trình Phi Dương lại tối sầm, làm đám cao tầng nụ cười cứng đờ, nói chuyện cũng trở nên dè dặt.

Trình Phi Dương không cho ai đi theo, chỉ có hai cha con với nhau, tất nhiên là không muốn thấy cảnh đón tiếp thế này, tuy nhiên đây là chỗ công cộng, lại đông người, cho nên không tiện biểu lộ gì.

Mấy người kia không hiểu mình làm sai cái gì, càng cố gắng lấy lòng, hai người đi trước mở đồng, ba người vác hành lý, ra ngoài ga tàu liền có hai chiếc Passat đen bóng đợi sẵn, một người phụ trách hỏi: “ Tổng giám đốc, có cần kiếm cho ăn cơm nghỉ ngơi trước không ạ.”

Trình Phi Dương xua tay: “ Không cần, tới thẳng trường đi.”

Mấy người kia càng sợ.

Trong xe Trình Phi Dương không nói không rằng, hiển nhiên là sắp phát tác đến nơi rồi, Trình Nhiên nói nhỏ: “ Cha, bọn họ có ý tốt mà.”

Trình Phi Dương bấy giờ dùng giọng mũi "ừm" một tiếng, lông mày giãn ra phần nào.

Xe đưa hai cha con tới ngoài trường Trung Nam, kiếm một cái quán sủi cảo phía đông bắc trường ăn trưa, mấy cao tầng kia lúc này khôn hơn rồi, ngồi riêng một bàn.

Cả năm người người đều mặc vest đen, giày da, thắt cà vạt trịnh trọng, chen chúc cái bàn nhỏ giành cho bốn người trong một quán ăn sinh viên, hết sức gượng gạo, thi thoảng lại có người nhìn bọn họ.

Ăn uống xong lấy hành lý trong xe ra, Trình Nhiên xác một bọc, Trình Phi Dương mỗi tay một bọc, dù tuổi đã 40, sức khỏe vẫn còn hơn cả con trai mình, nói với mấy người kia: “ Về làm việc cả đi, chuyện nơi này không cần phải lo nữa.”

Mấy người kia thộn mặt nhìn nhau, lúc này thấy đi không ổn, ở lại cũng chẳng xong.

Trình Nhiên đứng sau lại gọi khẽ một tiếng, Trình Phi Dương mới chỉ người đứng đầu, nói thêm: “ Thế này đi Lưu Thiếu Hoa, đợi tôi xong việc sẽ gọi điện, khi đó các anh hẵng tới.”

Giám đốc viện nghiên cứu Lưu Thiếu Hoa như được ân xá, vâng dạ vội: “ Vâng, vâng, vậy chúng tôi về trước, tổng giám đốc có cần gì cứ gọi, chúng tôi tới ngay.”

Trình Phi Dương lúc này mới cùng Trình Nhiên mang hành lý đi qua một cái cổng tường chẳng có gì nổi bật.

Trường học rất rộng, lối vào trường đủ hai chiếc xe hơi tránh nhau, dọc đường đi cắm tấm biển chỉ đường lớn, có mấy chiếc bàn đặt rải rác làm trạm tư vấn, đâu đâu cũng thấy người, náo nhiệt vô cùng, mỗi tội rất lộn xộn. Dưới những gốc cây phao đồng, đám sinh viên bày quán, bán sách vở, băng đĩa, đủ các thứ hầm bà lằng, rao bán như ở hội chợ. Các câu lạc bộ cũng lập các trạm lâm thời, phát tờ rơi, lôi kéo người, mặc dù đây không phải lúc câu lạc bộ đón thành viên, bọn họ vẫn cữ lấy danh nghĩa tình nguyện hỗ trợ sinh viên mới để chèo kéo người.

Đám sinh viên mới tốt nghiệp cao trung này chẳng khác nào chim non mới rời tổ, mắt tròn mắt dẹt nhìn quanh, như cái gì cũng mới lạ.

Trong không khí có sự háo hức, lo lắng cùng với mùi cỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận