Trùng Nhiên

Chương 648: Bị lừa rồi.

Hai ngày sau, đã là ngày thứ sáu trên đất Mỹ của Trình Nhiên.

Trung tâm nghệ thuật John F. Kennedy Washington, Đêm từ thiện do đoàn ca nhạc dân gian Trung Quốc kết hợp với đoàn giao hưởng quốc gia New York đang diễn ra.

Buổi biểu diễn giao lưu văn hóa Trung Tây này được sự quan tâm rộng khắp của người dân Washington, tới xem có hơn 2000 người, tại đó có quan chức trọng yếu chính phủ Washington và thành viên hội liên hiệp Thành Đô Trung Quốc.

Nhiều công ty trong hội liên hiệp sẽ quyên góp ủng hộ hạng mục từ thiện "Ngôi nhà trong mơ" cho hiệp hội trẻ em ung thư Mỹ.

Trong đó công ty Phục Long sẽ quyên góp khoản từ thiện trị giá 1 triệu USD.

Khi người dẫn chương trình đọc khoản tiền của Phục Long, hiện trường vỗ tay rào rào, Trình Phi Dương tượng trưng lên sân khấu bắt tay với phó thị trưởng Washington, chắp tay với mọi người.

Ở phía dưới quan viên Washington ở vị trí khách mời vừa khẽ vỗ tay, đồng thời ghé tai nói nhỏ với nhau, một số gật gù, tỏ thái độ thừa nhận.

Trình Nhiên nhìn xung quanh có cảm giác không chân thật chút nào, dù y biết công ty vận động hành lang của Robert sau nhiều phen nỗ lực cuối cùng đạt được hiệu quả, nhưng khi cha mình đứng đó nhận những tiếng vỗ tay từ quan viên Mỹ, y vẫn bị không khí hiện trường cảm nhiễm.

Y biết cha mình lần này sẽ thành công.

Lấy thân phận một đứa con, Trình Nhiên thấy cha mình hình như không thuộc về mấy nơi thế này, nhưng nếu bỏ đi thân phận người cha, một nhân viên nghiên cứu kỹ thuật một lòng theo đuổi tiến bộ nghiên cứu dẫn dắt đội ngũ quật khởi, cha y không chỉ thuộc về nơi này. Thậm chí ngay lúc này đây Trình Nhiên sinh ra cảm giác mạnh mẽ, rồi cha mình sẽ còn tới những sân khấu cao hơn nữa.

Cứ như thế người cha từng bị chính bản thân Trình Nhiên đánh giá cứng nhắc, bảo thủ, thậm chí có chút "ngu trung", một người chẳng phù hợp với kinh doanh lại đạt được thành tựu khiến chính y không ngờ tới.

Chỗ ngồi bên cạnh Trình Nhiên có vài vị trí để trống, một người đi tới ngồi xuống đó, Trình Nhiên không để ý lắm, y đang vì cha mình đang tiến hành bước tiếp theo, đến khi cha y đi xuống, Trình Nhiên thôi vỗ tay, sau đó ...

Cô gái bên cạnh cởi áo khoác ngoài, đặt lên lưng ghế, lộ ra chiếc váy đầm nổi bật vóc dáng thon thả thanh lịch, tóc vấn cao tao nhã, khuôn mặt hơi gầy, dung mạo không phải là đặc biệt xuất chúng, nhưng đôi mắt sáng có thần, hơn nữa có cảm giác quen thuộc, khí chất ấy giống Khương Hồng Thược, chỉ là Khương Hồng Thược xinh đẹp hơn, hoạt bát hơn, vóc dáng không có vận vị thành thục này.

Với con mắt kinh nghiệm của Trình Nhiên, liếc qua một cái là nắm được số đo ba vòng rồi.

Thế rồi sau đó y cứng người, cụ thể mà nói là choáng váng.

Ngốc! Ngốc! Ngốc! Mình là thằng ngốc.

Trình Nhiên liền tục chửi bản thân, lập tức nghiêng người nhìn ra mé ngoài, liền thấy một thiếu nữ mặc áo len trắng ngà bó sát người, chiếc quần casual, mái tóc cũng vấn cao, lộ ra chiếc tai tinh xảo, cái cổ trắng nõn thanh thoát, và nụ cười khoe ra cái răng nanh nhỏ ranh mãnh.

Thời không như đảo lộn.

Thành Đô, bên bờ đại lương, thủ đô Washington, trung tâm nghệ thuật rực rỡ ánh đèn.

Đêm từ thiện, và ...

Bạn gái y.

Khương Hồng Thược.

Cô ấy không chỉ có thể xuyên thấu không gian thứ nguyên sau tấm ván xây dựng xuất hiện trước bức tường văn hóa ở Nhất Trung Sơn Hải, cô ấy còn vượt qua cả đại dương tới đây.

Trong đêm gió lạnh ở Washington, Trình Nhiên người nóng rực, ý nghĩ đầu tiên của y là.

May, may quá.

May mà hôm nay mình không tới phố đèn đỏ.

Ở bờ kia đại dương nhìn thấy Khương Hồng Thược, Trình Nhiên thực sự phát hoảng một phen, nhìn qua một cái thực sự có cái cảm giác giống cánh cửa thần kỳ của Đôrêmon. Cô ấy ở bên kia mở cửa rồi xuất hiện bên cạnh mình, nhưng nhìn lại thì đã có những dấu hiệu báo trước rồi ... Từ việc biết mình sắp đi Mỹ mà tỏ ra không mấy quan tâm, lúc tán gẫu chuyện hai bên thì hời hợt, y cứ nghĩ đó là do tính cách của cô.

Y cứ nghĩ mình đã rất hiểu cô gái này.

Trình Nhiên không biết lúc này mình muốn ôm Khương Hồng Thược xoay liền mấy vòng, hay là một đánh vào mông cô vài cái.

Lý Vận chỉ liếc nhìn Trình Nhiên một cái rồi thu hồi ánh mắt, thậm chí không có bất kỳ thăm hỏi bề ngoài nào, cô có vẻ càng chú ý tới buổi biểu diễn hôm nay, cả Khương Hồng Thược chỉ nhìn Trình Nhiên cười xong cũng ngồi ngay ngắn hòa nhập vào hoàn cảnh.

Trình Nhiên thì cảm giác không khác gì có hai con trắng và xanh ngồi bên cạnh.

Cách cô út của Khương Hồng Thược, y nhìn thấy mặt bên của nha đầu đó, Khương Hồng Thược ngồi thẳng lưng, chân khép lại, tay đặt hờ lên đùi, mắt nhìn thẳng, đoan trang thục nữ, chỉ là gò má bắt đầu đỏ lên tố cáo cô rồi.

Trình Nhiên rất kiên trì, cứ nhìn không chớp, rốt cuộc Khương Hồng Thược không chịu nổi, khóe mắt liếc về Trình Nhiên, rất nhanh lại thu về, mi rung rung.

Ừ, xác nhận rồi, hiện giờ đang né tránh mình.

Nhất định trong lòng không trấn định như vậy đâu, tim đập mạnh lắm đấy, bản thân Khương Hồng Thược có đặc điểm mà có lẽ chính bản thân cô cũng không biết, đó là khi cô càng hoảng, thì cô càng như không có chuyện gì, vì sao? Cơ mặt đông cứng không thể biểu hiện được cảm xúc nữa chứ sao, nên dễ khiến người ta hiểu lầm.

Còn bình thường, kỳ thực biểu cảm của cô vô cùng phong phú.

Trình Phi Dương trên đường về chỗ ngồi, nhìn thấy cô út của Khương Hồng Thược và Khương Hồng Thược cũng sửng sốt, nghi hoặc nhìn con trai. Trình Nhiên rất muốn dùng ánh mắt nói với cha, con không bày mưu trước, con vô tội, cha đừng dùng cái vẻ mặt mẹ con mà biết thì con chết.

Đáng tiếc ánh mắt của y làm sao truyền đi được nhiều thông tin như vậy chứ.

Lý Vận khẽ mỉm cười với Trình Phi Dương, thể hiện sự tôn trọng với nhân vật chính hôm nay, nhưng khi ánh mắt đo dừng trên người Trình Nhiên, nụ cười đó thu lại, thực sự khiến người ta không đoán được thái độ của cô.

Với quá khứ của cô, Trình Nhiên cũng không cách nào đoán được thái độ của cô với chuyện hai người, nhưng y có thể cảm thụ rõ được áp lực, thậm chí là uy hiếp vô hình lởn vởn.

Kết thúc buổi biểu diễn, không ngờ chẳng đợi Trình Nhiên giới thiệu, Trình Phi Dương đã chủ động nói với Khương Hồng Thược: “ Cháu tới rồi.”

Trình Nhiên nghe mà hoang mang, sao cha mình dáng vẻ như đã biết trước thế, ngay cả đương sự mình đây còn mù tịt mà.

Khương Hồng Thược đứng dậy khom người chào lễ phép: “ Cháu chào chú Trình.”

“ Ừ, các cháu cứ trò chuyện, chú phải đi trước một bước. “ Trình Phi Dương mỉm cười, hắn cũng rất tò mò về cô bé này, chỉ là Robert đang đợi hắn, còn phải tới gặp vài nhân vật thượng tầng tham gia biểu biểu diễn hôm nay, tuy không thể xác định điều gì ngay lúc này, nhưng mà củng cố thêm quan hệ là điều cần thiết:

“ Trình Nhiên, đây là cô út của mình. “ Khương Hồng Thược chính thức giới thiệu hai bên:

Lý Vận mới là người thực sự bất ngờ hôm nay, cô là người nhìn Khương Hồng Thược lớn lên, thậm chí có thể nói là chính cô dạy bảo, thế nên tính cách Khương Hồng Thược rất nhiều điểm giống cô, bản thân cô cũng biết, đứa cháu gái này vượt cả mình năm xưa, bạn bè cùng trang lứa căn bản không thể so sánh.

Bởi vậy cô cũng quá hiểu đứa cháu này, nếu Khương Hồng Thược vỗ vai đối phương, hoặc khi bị thằng nhóc này nhìn chằm chằm liền mỉm cười đáp lại mới là bình thường, nhưng Khương Hồng Thược lại không có bất kỳ phản ứng gì, mắt nhìn thẳng, chứng tỏ, con bé loạn rồi, không biết phải làm sao nữa.

Khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Lý Vận đã gọi điện hỏi Khương Hồng Thược hỏi có muốn đi đâu không, vừa vặn cô mới hoàn thành giai đoạn đầu một hạng mục lớn, sẽ rảnh một thời gian. Khương Hồng Thược nói hay là đi Mỹ chơi, còn có nhiều nơi đưa đi như vùng đông bắc. Lý Vận liền đảm bảo với Lý Tĩnh Bình và Khương Vi Cầm sẽ bao trọn gói.

Đến khi sang Mỹ, Khương Hồng Thược dường như mới quyết định nơi du lịch, ôm cuốn sách du lịch quay sang kiến nghị với cô, hay là đi Washington.

Lý Vận bấy giờ mới biết mình mắc bẫy rồi, có điều cũng vừa vặn cô muốn tự mình xem xem Trình Nhiên là đứa bé thế nào.

Từ tình hình trước mắt mà xét, mức độ để ý tới thằng bé này của Khương Hồng Thược ngoài dự liệu của cô, khiến Lý Vận ngạc nhiên, cũng có chút ghen tỵ, trước nay cô mới là người thân thiết nhất của Khương Hồng Thược, thậm chí cha mẹ con bé cũng không bằng.

Giờ cô cảm thấy mình bị đẩy xuống ưu tiên thứ hai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận