Trùng Nhiên

Chương 748: Sinh tử tồn vong!

Quay lại Trình Nhiên, hôm đó chiều nghỉ học y tới thư viện tranh thủ xử lý ít công việc ở CQ, chưa về tới kí túc xá đã nhận thấy không khí có vấn đề, có người vừa thấy y về liền nhanh chóng chạy ra gọi y về phòng gấp, không lâu sau đám bạn cùng phòng cũng về đông đủ. Hỏi ra mới biết bọn họ chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình, nguyên do là ngày hôm đó Tần Tây Trăn biểu diễn sinh viên Đại học Trung Nam tham gia rất đông, có thể nói ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể thấy được sinh viên từ các kí túc xá í ới gọi nhau, tụ tập thành từng nhóm, sau đó kéo ra trạm xe buýt tới nhà thi đấu ở trung tâm thành phố.

Cảnh tượng này làm phía trường học thất kinh, trước kia ở Nam Châu có buổi biểu diễn nào đó, tất nhiên cũng có sinh viên đi xem, nhưng quy mô chưa bao giờ lớn thế này, không có con số thống kê cụ thể bao nhiêu người đi xem, nhưng về cảm quan đánh giá, khả năng đông gấp ba bốn lần.

Chuyện này khó tránh khỏi làm người ta liên tưởng tới biểu ngữ mà Hội Thiên Hành đã giăng lên trước đó, tuy chưa được một ngày đã bị gỡ xuống.

Thế nên cao tầng trường đang có tranh cãi lớn về cái hiệp hội mới thành lập này.

“ Hơn nữa tối hôm đó về trường, mặc dù tăng cường thêm xe, vẫn có sinh viên trường ta vì tranh giành taxi ở ngoài nhà thi đấu mà đánh nhau, bị đồn công an bắt được, họ gọi điện yêu cầu trường tới mới thả người ... Rồi có người do uống nhiều, đi về không chú ý ngã xuống bờ kè gãy chân ...” Vẻ mặt của Lão Quách rất nghiêm túc:

Vì xây dựng trên một ngọn đồi, địa hình của Đại học Trung Nam khá phức tạp, mỗi năm khó tránh khỏi xảy ra vài sự cố về an toàn, có sinh viên đi uống rượu về trường vấp ngã, có người đi moto trong trường xuống dốc xử lý không tốt gây tai nạn. Vốn đây chẳng phải chuyện to tát gì, nhưng lần này không may gặp đúng sự kiện như thế.

“ Nghe nói cao tầng đang thảo luận chuyện này, tin tức truyền ra khá bất lợi, có người nói chúng ta tuyển sinh viên tiến hành hành vi thương nghiệp, điều này vi phạm điều lệ quản lý kinh doanh trong khuôn viên trường. Lãnh đạo trường khả năng sẽ đình chỉ hoạt động của hội Thiên Hành chúng ta, thậm chí là xóa bỏ. “ Tin này do Lý Duy thăm dò được, mặt hắn rất bất an:

Điều lệ quản lý kinh doanh gì? Đám sinh viên mới ngơ ngác nhìn đám đàn anh.

“ Chuyện này hết sức vớ vẩn. “ Triệu sư huynh năm hai đấm bàn: “ Cái điều lệ quản lý hoạt động kinh doanh này đúng là có thật, xưa nay vốn chỉ khi nào gặp vấn đề nghiêm trọng mới lấy ra làm chỗ dựa xử phạt thôi, còn bình thường sinh viên kiếm thêm, ai quản đâu.”

“ Đúng thế, chúng ta nhận việc có hợp đồng đàng hoàng, thu nhập có trừ thuế, không phải làm chui, chẳng vi phạm gì.”

“ Nói thì nói vậy, nhưng quy định đúng là có cấm chỉ, ít nhất chúng ta còn chưa được phê duyệt.”

Tình hình xem ra có vẻ thực sự nghiêm trọng.

Một cuộc họp của tầng lãnh đạo Đại học Trung Nam đang diễn ra, cuộc họp này không phải do ai khác, mà chính phó hiệu trưởng Hoàng Bồi yêu cầu.

Hoàng Bồi vốn mặt lúc nào cũng lạnh như đá, hôm nay hòn đá này giống như đang bốc lửa, giọng nói cũng lớn hơn bình thường: “ Tôi luôn đề cao kiến thiết lề thói trường học, trường chúng ta nổi tiếng nề nếp tốt, ít bị thói xấu xã hội xâm lấn, đảm bảo môi trường học tập sinh hoạt tốt đẹp cho sinh viên. Nhưng gần đây, tôi thấy truyền thống này đang bị lung lay, mấy cái chuyện tuyên truyền giải trí chạy tới cả trường học rồi, gây ra rất nhiều vấn đề đi kèm, nguồn cơn của những chuyện này đều do cái Hội Thiên Hành mới lập ra trước đó, người phụ trách phải chịu trách nhiệm cho sự cố xảy ra trong trường gần đây ... Đồng thời cái hiệp hội này có nhiều vấn đề vi phạm quy định trường, tự tung tự tác, không coi ai ra gì, tôi cho rằng phải xóa bỏ. Đồng thời thắt chặt lại kỹ luật của các hội nhóm trong trường.”

Mặc dù trước khi tham dự cuộc họp triệu tập đột xuất này mọi người cũng biết nói vấn đề gì, còn nghĩ chuyện bé xé ra to, nhưng sau khi nghe Hoàng Bồi nói, không khỏi xôn xao, đồng thời thấy có chút khó giải quyết.

Vấn đề không phải ở bản thân cái hiệp hội sinh viên kia, chẳng qua là một cái hội nhóm sinh viên thôi, xóa thì xóa, chẳng sao, nhưng mà người lập nên hiệp hội đó là do viện sĩ Lý Thái Hành dùng hết sức tranh thủ được, là nhân vật truyền thông mà trường dùng để tuyên truyền nâng cao hình ảnh trường.

Nếu không phải thế chuyện này đã chẳng cần tổ chức họp gì hết, Hoàng Bồi ra một mệnh lệnh hành chính là đủ rồi.

Có thể thấy Hoàng Bối không muốn làm mất lòng Lý Thái Hành, nếu là quyết định tập thể, Lý Thái Hành sẽ không thể nói gì được.

“ Tôi đồng ý. “ Không ngờ người đầu tiên lên tiếng ủng hộ lại là Trần Dược: “ Trước đó tôi cũng đã nghe nói tới hiệp hội này có vài sinh viên tiến hành vài hoạt động thương nghiệp không lành mạnh trái quy định trường, thậm chí là mượn danh trường ta, tiếp nhận hạng mục từ công ty có nguồn đấu tư không minh bạch. Không ai rõ những hạng mục đó sẽ đem dùng vào mục đích gì, liệu có ảnh hưởng tới thanh danh trường ta hay không? Nếu công ty kia chẳng may có hành vi vi phạm pháp luật, nhất định sẽ có cảnh sát tới trường điều tra, mặc dù về mặt pháp luật chúng ta không liên quan, nhưng điều tiếng thì khó tránh khỏi, vì thế mà tôi không tán đồng hành vi nhận hạng mục bên ngoài này .”

Lãnh đạo trường lại một phen bàn tán nữa, sao phức tạp như thế, có người nói: “ Giáo sư Trần, anh nói rõ thêm được không?”

Trần Dược nhổm người ngồi thẳng dậy: “ Đó là tôi chưa nói hết đấy, mọi người nghĩ mà xem, trường chúng ta có nhiều cơ cấu nghiên cứu, đảm nhận không ít hạng mục quan trọng, trong đó có cả hạng mục cấp quốc gia, để bồi dưỡng sinh viên, chúng ta cho chúng tham gia một phần công tác. Giả sử các công ty bên ngoài có ý đồ xấu, thông qua hợp tác với sinh viên trong trường, sau đó dùng lợi ích mua chuộc, đưa chúng đi vào con đường lầm lạc, tiết lộ bí mật trong trường thì thế nào?”

Lần này thì toàn bộ mọi người đều phải nhíu mày, chuyện này mặc dù chỉ là khả năng, nhưng không thể không cân nhắc hậu quả.

Đại học Trung Nam về danh tiếng bên ngoài không thể sánh với Thanh Hoa, Bắc Đại, nhưng ở mặt nghiên cứu khoa học thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào, bọn họ có hạng mục quốc gia, hạng mục liên kết với quân đội, mấy loại hạng mục này sinh viên không thể tiếp cận nội dung hạch tâm. Thế nhưng nếu thực sự có sinh viên lầm lạc, bị đạn pháo bọc đường làm sa đọa, không khác gì bị gài nội gián trong trường, nội gián này có thể làm ra chuyện gì, ai mà rõ, lôi kéo thành viên khác của tổ hạng mục, gây ra tai tiếng ảnh hưởng tiến độ nghiên cứu, thậm chí phá hoại thì sao?

Tiết lộ nghiên cứu khoa học là vấn đề xưa nay khó giám sát, một là không nhận thức đầy đủ tính nguy hại, hai là có người cho rằng nghiên cứu học thuật nên công khai để nhiều người tham gia, ba là có một loại ngôn luận, nói rằng nước ta trình độ khoa kỹ lạc hậu, nghiên cứu ra được cũng so với người ta kém cả vạn dặm, cần gì phải bảo mật. Đại học Trung Nam tuy có ủy ban bảo mật, nhưng không phải chuyên trách, toàn là kiêm chức, ý thức bảo mật không cao, luôn luôn mất bò mới lo làm chuồng chứ chẳng ngăn cản được gì.

Vậy xem ra cái chuyện để một hiệp hội tự ý chiêu mộ sinh viên trong trường làm việc cho bên ngoài đúng là có nguy hiểm.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cấm chỉ hiệp hội đó đi, ít nhất đỡ phải nơm nớp lo sợ, dù sao thì cái hiệp hội đó cũng gây nhiều vấn đề rồi.

Đó là suy nghĩ của không ít lãnh đạo trường.

Hội Thiên Hành thành lập chưa lâu đã phải đối diện với nguy cơ sinh tồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận