Trùng Nhiên

Chương 594: Trong tầm kiểm soát.

Khương Vi Cầm dừng đũa, mắt hơi nheo lại ánh lên chút nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ này không phải nhắm vào Khương Hồng Thược, mà là Chương Ngư : “ Mới chỉ là người trung gian mà em đã bị thuyết phục rồi, chưa gặp những người khác trong hạng mục sao?”

Chương Ngư gật đầu: “ Hắn chỉ tới một mình, em nhờ anh Lý giúp xác nhận, những thông tin đối phương cung cấp đều không phải là giả. Đương nhiên em phải tiếp xúc với người sau lưng hắn mới quyết định cuối cùng có hợp tác hay không?”

Khương Vi Cẩm thong thả nói: “ Người tên Lâm Hiểu Tùng này có thể thuyết phục được em thì cũng có bản lĩnh đấy, nói cách khác, người ta làm công tác chuẩn bị rất tỉ mỉ, điều tra em cũng tường tận. Một nhân vật như thế ở trong đoàn thể, vậy người sau lưng không đơn giản đâu, về cơ bản chị thấy đối phương có ý định lừa đảo thì với bản lĩnh của đối phương không làm chuyện này, khả năng cao là thực sự muốn hợp tác cùng em phát triển phần mềm quản lý này. Chị đợi em làm nên sự nghiệp.”

Chương Ngư xưa nay luôn khâm phục người chị dâu tinh minh này, nghe phân tích như thế càng yên tâm: “ Em phải gặp người sau lưng xem sao đã ạ.”

Lý Tĩnh Bình rót thêm chén nữa: “ Dù thế nào thì đây cũng là mở đầu tốt, đáng chúc mừng, uống ....”

Không khí bàn cơm rất hài hòa, Khương Vi Cầm thở phào, hai vợ chồng cô trước đó tạo điều kiện cho Chương Ngư , đích thực là vì thấy hắn có tài năng, nhưng không thể thiếu tâm lý bù đắp trong đó, cuối cùng Chương Ngư vẫn từ chối.

Đồng thời Khương Vi Cầm cũng nghĩ xa hơn rất nhiều.

Lần này Chương Ngư được một nhóm người nhìn trúng giá trị của hắn đào đi, có lẽ đây chính là tiến bộ thời đại, có máy vi tính, có phần mềm chuyên nghiệp, giúp một số quy trình quản lý tỉ mỉ rườm ra giao máy tính làm, giúp Chương Ngư có được đất dụng võ.

Đây có thể nói là tiến bộ xã hội đưa tới tái phân phối tài nguyên.

Nói cách khác, nếu Chương Ngư tới Sơn Hải làm giáo dục, mình đưa hắn vào sĩ đồ, chưa chắc tốt hơn.

Năm xưa Chương Ngư và Lý Vận lén lút kết hôn với nhau, trong gia tộc đều không đồng ý, nhất quyết muốn hủy cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này. Cứ nghĩ Chương Ngư sẽ mặt dày mày dạn đeo bám, không ngờ hắn chủ động ly hôn, chuyện này làm nhiều người thở phào, song không khác gì đạp vào mặt vài người thích thể diện trong gia tộc.

Khương Vi Cầm biết rất rõ trong gia tộc có nhiều người không cho phép sự tổn hại này, gia tộc với họ là thể diện là lợi ích, mất thể diện gia tộc với họ mà nói là một sự tổn thương, khiến một số người không vui. Bọn họ chỉ cần một cú điện thoại thôi có thể khiến Chương Ngư đầy vào lãnh cung mãi mãi không ngoi lên được mà còn không thể biết mình đã đắc tội với ai.

Thực tình mà nói, người cứng nhắc không biết tiến lui như Chương Ngư , không hợp ý Khương Vi Cầm, sau khi ly hôn với Lý Vận, bọn họ không coi hắn là người ngoài, chính là phòng khả năng này.

Thế nên mấy năm qua công tác của Chương Ngư mới không gặp sự cố gì.

Thời gian trôi qua lâu như thế đám người kia hẳn không còn chú ý tới nhân vật nhỏ bé như Chương Ngư nữa rồi, giờ hắn tiến vào lĩnh vực còn rất mới mẻ, không cần lo ảnh hưởng của đám người kia, vậy thì sau này thành tựu của Chương Ngư tới đâu phải xem bản thân.

Kết thúc bữa cơm Khương Hồng Thược rửa bát, Lý Tĩnh Bình pha ấm trà về thư phòng xem hồ sơ, để không gian riêng cho Khương Vi Cầm và Chương Ngư .

Khương Vi Cầm nghe tiếng nước chảy rào rào trong bếp, đi thẳng vào vấn đề:” Chuyện của Hồng Thược ở trường học nhờ em cả đấy, thực ra không phải là chị phản đối nó và thằng bé đó đâu. Nếu thằng bé đó không gây ảnh hưởng xấu tới Hồng Thược, vậy đó là tự do của con bé, ở tuổi con bé, không trải qua cảm xúc này cũng là chuyện đáng tiếc, không trọn vẹn., chỉ là phải chú ý chừng mực.”

“ Em hiểu ạ. “ Hôm nay uống vài chén rượu, lại gặp chuyện vui, tinh thần Chương Ngư không tệ, lần đầu tích cực chủ động ở nhiệm vụ giám sát này: “ Chị yên tâm, mọi việc đều trong tầm kiểm soát.”

Cảm quan của Trình Nhiên với Chương Ngư kỳ thực rất đơn giản, đó là y không thích người này, chẳng ai thích bị người khác can thiệp vào chuyện của mình, nói để nghe thì là trông chừng, nói khó nghe thì hắn là tai mắt của cha mẹ Khương Hồng Thược, là người giám sát y và Khương Hồng Thược ở trường.

Mà thân phận của Chương Ngư cũng mẫn cảm, mình không thể quá đắc tội với hắn, lần trước nặng lời một câu, tức thì nha đầu đó tuyên bố chiến tranh lạnh.

Rồi cái lần gần đây ở trường hai người hẹn nhau ở chỗ rất vắng vẻ rồi, cẩn thận lắm rồi, vậy mà ra ngoài một cái liền "tình cờ" gặp ngay Chương Ngư , cứ cho là thực sự tình cờ đi, nhưng biết có một người giám sát ở gần bên cạnh, ai thoải mái nổi.

Một người chướng mắt như thế phải làm sao đây?

Trong tác phẩm Bố già đưa ra một cách giải quyết, nếu không thể tiêu diệt nhục thế của đối phương, vậy khiến đối phương cúi đầu nghe lệnh.

Cuộc đời cao trung chỉ còn một năm cuối cùng này nữa thôi, vừa phải quan tâm tới sự nghiệp lẫn học tập đã mệt rồi, nếu đến trường lúc nào cũng phải đề phòng Chương Ngư không được tự do, tâm tình sẽ rất tệ chẳng thể tận tình hưởng thụ cuộc sống hiện thời, Trình Nhiên liền lập kế hoạch xử lý cái gai trong mắt này.

Cuối cùng y cũng có cơi hội.

“ Chú còn chưa hiểu sao cháu muốn lợi dụng giáo viên của mình làm việc này? “ Triệu Thanh tới nhà Trình Nhiên, hai người vào phòng Trình Nhiên nói chuyện:

Đây là gian phòng rất bình thường, tủ sách kiểu cũ, ít nhất có mười mấy năm lịch sử, bên trên đặt chi chít các loại sách, bên giá sách là tủ quần áo, đối diện là một cái giường đơn. Không có đủ các loại họa báo như phòng thiếu niên bình thường, mà toàn là sách cùng các loại tài liệu, đặt có hơi bừa bộn một chút, cũng chứng tỏ sách vở ở đây thường xuyên được sử dụng tới chứ không phải dùng trưng bày. Ngoài ra có bàn học đơn giản, trên có đài radio chạy xè xè, dưới bàn kính đè ít ảnh, là ảnh gia đình, cùng ảnh chụp chung một nhóm bạn. Máy vi tính không để ở đây, trên bàn còn có vài cuốn sách xem dở, có sách giáo khoa, sách kinh tế và tiểu thuyết võ hiệp.

“ Thực ra là cháu được gợi ý khi Phục Long đưa vào hệ thống phát triển sản phẩm tích hợp IPD, một công ty quật khởi nằm ở thực lực hạch tâm, nhưng nếu không có phương pháp vận hành tốt, cơ chế thỏa đáng, không khác gì trong tiểu thuyết võ hiệp, cao thủ mang nội lực tuyệt thế lại chẳng hiểu chiêu thức, khi đối địch khó trách khỏi kết cục tiêu vong.”

“ Phục Long giờ đã phát triển lớn lắm rồi, các tổ hạng mục rất nhiều, quản lý chồng chéo lên nhau, đã bắt đầu mắc bệnh công ty lớn, trình tự nhũng nhiễu, gây lãng phí tài nguyên.”

“ Cha cháu nhìn ra vấn đề này cho nên chú ý tới hệ thống IDP đã giúp người khổng lồ xanh IBM quật khởi trở lại, cho nên không ngại tốn kém đi nhờ tư vẫn đưa hệ thống này vào.”

Triệu Thanh đặt cặp tài liệu xuống: “ Chỉ là chi phí quá cao.”

“ Không thể tính như thế, lượng tiêu thụ của Phục Long tăng trưởng từng quý, nhưng tỉ lệ lợi nhuận không ngừng giảm xuống, hiệu ích bình quân đầu người so với IBM chỉ bằng một phần sáu của người ta. Điều này không khác gì chúng ta dốc toàn lực cũng chỉ bằng người ta tùy tiện phẩy tay một cái, đương nhiên phải cải cách. Bây giờ có thể tốn kém, nhưng khi công ty phát triển lớn hơn nữa, sự tốn kém này chẳng đáng là gì so với tiêu hao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận