Trùng Nhiên

Chương 663: Thập Trung không còn Khương Hồng Thược nữa.

Trên núi gió lớn, ngồi lâu không vận động Khương Hồng Thược cảm thấy lạnh, cho tay vào túi áo Trình Nhiên, sờ thấy cái cái túi dầy vuông vuông, cô nghĩ một lúc mà không đoán ra được cái gì, liền rút ra xem: “ Cái gì thế?”

Sau đó nhìn rõ rồi, tay cô như hóa đá, Trình Nhiên cũng trố mắt, không hiểu sao trong túi áo mùi lại có thứ đó, chẳng lẽ ông trời biết suy nghĩ của y nên hóa phép ra đặt vào.

Thế là đất trời chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù.

Khương Hồng Thược mặt nóng rang như sốt cao: “ Đúng là chuẩn bị thật kỹ càng ... Sao không giải thích gì? Theo lý mà nói, cậu phải nói là Du Hiểu nhét cho chứ?”

Sự thực đúng là thế, hôm nay trong lúc ở quán Karaoke, Du Hiểu ra ngoài nghe điện thoại, một lúc sau đi vào khoác vai y đấm vài cái, ánh mắt nó rất dâm đãng ... Giờ Trình Nhiên đã hiểu ra nguồn cơn, giọng vô cùng oan ức: “ Bạn sẽ không tin.”

Là bao cao su chứ còn cái gì, Trình Nhiên thật muốn rơi lệ vì sự tâm lý của người anh em.

Khương Hồng Thược không tra hỏi, nhưng mà lặng rẽ rút cải xẻng cắm trên mặt đất lên, tiếng kim loại ma sát với đất làm Trình Nhiên rợn sống lưng.

Y không dám nhìn vào đôi mắt hẹp dài sắc bén của cô.

Chỗ vắng vẻ này không an toàn nữa rồi, Khương Hồng Thược muốn đi xuống, hai người nắm tay nhau đi trong biển mây.

Im lặng thế này thật lúng túng, Trình Nhiên gợi đề tài: “ Tới Anh rồi, liệu có ở lại xã hội tư bản phồn hoa, không muốn về nước nữa không?”

Khương Hồng Thược hỏi lại: “ Vị giáo sư mà mình kể có nói tới chuyện ông ấy nuối tiếc nhất, đó là ông ấy từng có một học sinh vô cùng thông minh, hoàn toàn có tiềm năng thành một thiên tài, thế nhưng tham vọng công danh lợi lộc quá lớn, thấy công nghệ thông tin kiếm tiền, liền học công nghệ thông tin, học lên tới tiến sĩ, kiếm được rất nhiều tiền, rồi công ty phá sản. Lại thấy ngành tài chính đang nóng, liền học tài chính, anh ta đúng là thiên tài, có bằng tiến sĩ tài chính, đi kiếm tiền chưa lâu gặp đúng lúc mùa đông của ngành tài chính, lại thất nghiệp, hoang mang tìm giáo sư, nói không biết nên làm cái gì?

“ Vị giáo sư ấy nói, trước khi đi hãy nghĩ xem mình học vì cái gì, mình có câu trả lời rồi, mình muốn học thêm nhiều tri thức, để tầm nhìn thêm rộng mở, để làm một người có ích, bên kia phồn hoa tới đâu, mình cũng sẽ trở về, vì bên bờ đại dương có Trung Quốc. “ Cô xoay người lại nhón chân lên, kéo đầu Trình Nhiên xuống chạm khẽ vào trán mình, thủ thỉ: “ Còn có một người, tên là Trình Nhiên.”

Năm đó, có một cô gái tên Khương Hồng Thược bay tới London.

Cũng năm đó có chàng trai, khởi đầu con đường thành truyền kỳ.

Lý Vận chở hai người về Thành Đô, đưa Trình Nhiên tới nhà trước, lúc xuống xe, cô đi theo nói với riêng y một câu.

“ Từ Lan là mẹ cháu phải không, hạng mục trung tâm triển lãm lớn nhất nước mà cô đang triển khai biết chứ, Viêm Hoa có tham gia, họ trúng thầu rồi, cô không mở cửa sau đâu đấy ... Vì thế chúc mừng.”

Trình Nhiên mỉm cười:” Vậy cháu xin thay mặt mẹ cháu cám ơn cô, nhưng nếu trong này có sự bồi thường nào đó thì không cần đâu ạ.”

“ Cháu nghĩ là cô mà lại vì ai đó mà bồi thường à, cho cháu biết nhé, cô và chị ta xung khắc từ xưa rồi, may mà không ở cùng một đất nước đấy, nếu không hừ ... Chuyện chị ta làm hỏng, chị ta đi giải quyết là tất nhiên, mắc mớ gì cô phải bồi thường? “ Lý Vận nói rất thẳng thừng: “ Huống hồ, nếu cô mở cửa sau, cũng phải xem người đó có đủ tư cách không đã, cô gặp mẹ cháu rồi, thằng nhóc, đừng có coi thường mẹ mình.”

Trước khi lên xe, Lý Vận còn nói: “ Phía Hồng Thược đã có cô chiếu cố rồi, không cần lo, phấn chấn tinh thần lên đi, với tuổi hai đứa, sớm trải qua mấy chuyện này là điều tốt đấy.”

Lời của Lý Vận không sai, địa ốc Viêm Hoa lấy được tư cách xây dựng trung tâm triển lãm lớn nhất nước, về sau gây chấn động giới địa ốc Thành Đô, không biết bao nhiêu người thèm đỏ mắt, có được tư cách này vào tay với bất kỳ công ty nào cũng có tác dụng tuyên truyền rất lớn.

Liệu đây có phải là một loại bồi thường của Khương gia do Lý Vận đại diện không?

Hay làm như thế vì Viêm Hoa dựa lưng vào tài nguyên của công ty đầu tư tỉnh của Tạ Hậu Minh, Viêm Hoa được gom tài nguyên chất lượng cùng anh trong tỉnh lập nên, xác thực trừ mới thành lập ra thì thực lực không cần nghi ngờ.

Ở giai đoạn mọi thứ phát triển mạnh mẽ này, nhiều thứ không thể truy cứu quá sâu.

Lấy được một công trình lớn khiến tâm tình Từ Lan khác hẳn, sau mấy ngày đi Hong Kong khảo sát, mang về cho Trình Nhiên một chiếc đồng hồ đeo tay Glashütte Original và món đồ chơi robot biến hình, lúc lấy ra nói:" Trước kia con thích nhất mấy thứ này, hồi đó nhà không có tiền, giờ gặp được mua cho con."

Cái đồng hồ kia tính giảm giá cũng phải chừng 7 vạn tệ, mặc dù lần đầu mua món đồ đắt như thế, Từ Lan dùng giọng điệu người làm cha mẹ nói :" Con cũng lớn rồi, coi như quà trưởng thành mẹ mua cho con đi, nam nhân mà, phải có cái đồng hồ tốt."

Thực ra không phải Trình Nhiên thích đeo đồng hồ, ngược lại, y ghét đồng hồ, thậm chí là tất cả món đồ trang sức kiểu nhẫn, vòng đeo cổ, y ghét cảm giác bị trói buộc mà chúng đại biểu. Chẳng qua hồi bé xem phim siêu nhân có cái đồng hồ giúp biến hình, nên suốt ngày cùng Du Hiểu mua đồng hồ đồ chơi bằng nhựa chạy đi la hét mấy câu khẩu hiệu vỗ nghĩa, nên mẹ hiểu lầm.

Thế nên mới đầu còn thi thoảng đeo cho mẹ xem sau đó dần dần khi mẹ không để ý nữa thì bỏ vào hộp cất đi cùng chỗ cái đồng hồ Khương Hồng Thược mua.

Rốt cuộc kỳ nghỉ đông kéo dài với nhiều sự kiện buồn vui lẫn lộn cũng kết thúc, đến ngày về trường rồi, hôm đó đám học sinh hoặc hào hứng, hoặc uể oải đều bị một tin tức làm sững sờ.

Chỗ ngồi của Khương Hồng Thược trống không, hình bóng từng vô cùng quen thuộc ấy mãi không xuất hiện, cho khi tin tức truyền đi, gây ra một hồi náo động, có những ánh mắt trở nên ảm đạm, có bóng người thất thần nhìn phương xa, phải mất mấy ngày mới bình thường lại.

Trong trường học, người đầu tiên biết tin Khương Hồng Thược sẽ đi báo cho Trình Nhiên là Chương Ngư. Ngày hôm đó tới trường báo danh, Chương Ngư gọi Trình Nhiên ra góc hành lang vắng, gần đây vì khởi nghiệp thành công, mặt hắn hồng hào hẳn lên, cũng không còn thái độ cay nghiệt như trước với Trình Nhiên nữa, nghiêm nghị nói :" Trình Nhiên, thứ gia đình cho em rốt cuộc không bằng thứ tự mình phấn đấu mà có, người có bản lĩnh, bất kể hoàn cảnh nào cũng có thể lập thân. Tôi biết tình hình của công ty cha em rồi, em không giúp được gì, bây giờ không có gì tốt hơn là học tập để bản thân cường đại, cũng là san sẻ gánh nặng cho gia đình.”

Đại khái lúc đó Chương Ngư đã hoàn toàn nhập vai người làm thầy, cân nhắc câu từ cẩn thận mới nói :" Ổn định bản thân, thầy nói rồi, ở tuổi các em đối diện với cuộc đời là những thứ không thể chống lại, dù không đành lòng tới mấy, có lẽ vẫn nên chúc nhau những điều tốt lành. Bình tâm lại mà học mới là quan trọng nhất, coi như đó là hồi ức tốt nhất, cất cho kỹ, các em không gặp được đối phương vào thời điểm tốt nhất, vì đối phương mà thành quãng thời gian đẹp nhất ... Tuy đau lòng, nhưng khi nhớ lại, cũng đáng hoài niệm."

Sau đó Chương Ngư đưa tay ra, vỗ vai Trình Nhiên một cái rồi đi.

Rồi sau đó nữa Chương Ngư đột nhiên bận tới mức không có thời gian mà thở.

Thế nhưng chà đạp Chương Ngư chẳng làm Trình Nhiên khá hơn là bao, vì …

Thập Trung không còn Khương Hồng Thược nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận