Trùng Nhiên

Chương 126: Giữ khoảng cách.

Trình Nhiên đúng là thiếu ý chí chiến đấu, một phần là bản tính, một phần là y cũng mệt mỏi rồi, y vốn không phải là loại người háo thắng hay nhiều tham vọng. Bởi vậy nếu không có mục tiêu rõ ràng, người ta có cảm giác y rất lờ đờ thiếu sức sống.

Thực ra nói tới bóng rổ, Trình Nhiên cũng có chút tâm đắc. Kiếp trước thành tích không tốt, bị đẩy xuống Tứ Trung, nhưng Trình Nhiên không vì thế mà buông xuôi, ngược lại y có được động lực, càng khó khăn áp lực thì Trình Nhiên càng quyết tâm phấn đấu.

Quãng thời gian buồn bã đó, bóng rổ là thứ an ủi y vượt qua năm tháng cao trung. Mới đầu là vì gặm nhấm nỗi đau nên chọn bóng rổ để có thể chơi một mình, sau đó tình cờ bị học sinh trong trường phát hiện, một đám học sinh đam mê bóng rổ, tha thiết rủ y lập đội bóng. Đội bóng không những thành lập còn tham gia thi đấu bóng rổ học sinh toàn thành phố năm 1998. Lần đó Trình Nhiên cùng với đồng đội dẫm bẹp Nhất Trung dưới chân.

Về sau tham gia công tác thì Trình Nhiên ít chơi lắm rồi, thi thoảng công ty tổ chức hoạt động thể thao, song một năm chỉ được vài lần, mặc dù vậy nền tảng là thứ không dễ mất đi được, nhưng mà muốn lấy lại phong độ mất thời gian.

Trình Nhiên gần đây lúc rảnh rỗi cũng chơi bóng rổ với Du Hiểu ở sân sau khu tập thể.

Cuộc sống mà, cái gì cũng phải trải nghiệm chứ.

Dự báo thời tiết nói ngoài khơi Thái Bình Dương có một luồng không khí nóng lớn sắp đổ bộ vào đại lục, lúc đó toàn bộ đất nước sẽ đối diện với một kỳ tăng nhiệt. Đây sẽ là đợt không khí nóng cuối cùng của mùa hè còn sót lại, sau đó thời tiết hoàn toàn bước vào mùa thu, nhiệt độ sẽ thấp dần.

Ngày hôm đó sau tiết thứ hai là giờ thể dục giữa giờ, khi toàn trường tập trung ngoài sân tập thể dục xong, Trình Nhiên theo mọi người về lớp thì có người gọi lại.

Đó là nhóm ba người một nam hai nữ.

Nữ sinh bên trái dáng khá cao, chắc phải tầm 1 mét 7, mặt có vài vết tàng nhang, cô gái còn lại không cao như vậy, chừng 1 mét 63, nhưng lại rất xinh đẹp, khóe mắt có cái nốt ruồi rất duyên, gương mặt thanh tú, mặc váy rộng rãi, có hơi hướng phong cách thời trang Mori, thoải mái, gần gũi thiên nhiên. Nam sinh thì khá điển trai, chỉ là xương gò má nhô ra, làm gương mặt trông nhọn, được cái làn da tốt, thuộc loại hình mặt trắng.

Ba người họ có vẻ thân thiết với nhau lắm.

Cô nữ sinh có vết tàng nhang kia đi tới: “ Này, Trình Nhiên phải không, mẹ cậu có phải là thủ quỹ ở nhà hàng Sơn Hải, tên là Từ Lan.”

A, Trình Nhiên nhớ ra rồi, hai cô gái này một tên là Vương Đan, một là Đồng Điền, đều là con của nhân viên nhà hàng Sơn Hải, trước kia mình tới nhà hàng ăn chực có hay chơi với nhau.

Còn nam sinh, hình như là học tiểu học với mình, tên là ...

Nam sinh thấy Trình Nhiên nhìn mình có vẻ vắt óc nhớ lại thì nhắc: “ Có nhớ tôi không đấy, tôi là Liễu Chí Kính, là lớp trưởng thời tiểu học của cậu.”

“ A, đúng là cậu ... “ Trình Nhiên vỗ đầu làm như nhớ ra thật vậy, thời gian quá xa xôi rồi mà, không ngờ gặp lại bạn thời tiểu học, hết sức phấn chấn:

Kỳ ức của Trình Nhiên về Đồng Điền rõ ràng hơn hai người kia nhiều, một là vì cô gái này rất xinh đẹp, không nhớ mới là lạ. Thứ đến là vì một quãng thời gian hai bọn họ chơi với nhau rất nhiều, y thường lôi Đồng Điền theo làm mấy chuyện ngốc nghếch, ví như dẫn con gái nhà người ta tới chỗ nhà hoang chẳng hạn. Khi đó y coi như một cuộc thảm hiểm, nhưng mà làm con gái nhà người ta lấm lem mặt mày. Còn Vương Đan là bạn thân của Đồng Điền, Trình Nhiên không tiếp xúc nhiều lắm, nhớ được cái tên, không ngờ người ta nhận ra mình.

“ Chào mọi người, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở Nhất Trung. “Trình Nhiên vẫy tay: “ Đúng là có duyên. “

“ Mãi mới nhớ ra người ta, cậu thật là tệ đấy. “ Nghe Trình Nhiên nói câu ‘có duyên’, Vương Đan lén dùng khuỷu tay huých Đồng Điền, vừa rồi ánh mắt Trình Nhiên chủ yếu là dừng trên người Đồng Điền. Chẳng có gì lạ, trước kia thời Trình Nhiên còn lôi Đồng Điền đi khắp nơi, Vương Đan đã gán ghép hai người họ với nhau.

Phản ứng Đồng Điền không được nhiệt tình như Vương Đan, chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó giống như là có chuyện khác, ánh mắt rời đi, nhìn về phía sân bóng lộ thiên.

Liễu Chí Kính kỳ thực tới khi Vương Đan gọi tên Trình Nhiên thì hắn mới nhớ ra, lúc này nhìn Trình Nhiên mấy lượt, không ngờ thời tiểu học cái thằng vừa gầy vừa thấp mà bây giờ lên cao trung lại còn cao hơn mình, nhất là mái tóc mềm rất đẹp, trông như tài tử vậy, làm hắn có chút đố kỵ.

Cha mẹ Liễu Chí Kính không phải là nhân viên nhà hàng Sơn Hải, cha hắn là người làm ăn, có nhập cổ phần vào công ty vật liệu xây dựng, cha của Đồng Điền cũng tham gia. Hai nhà làm ăn qua lại, từng cùng ăn cơm, đi du lịch, vài lần như thế, lại do cả hai nhà đều có ý thân cận với nhau, nên Liễu Chí Tính từ đó mà thân thiết với Đồng Điền.

Mặc dù quan hệ hai người chưa phát triển tới mức vượt quá bạn bè, nhưng Liễu Chí Kính đã coi đó là chuyện sớm muộn thôi.

Vì thế mỗi khi tan học hoặc tối tự học, hắn đi tìm Đồng Điền, giống như con sói bảo vệ đóa hoa tường vi của mình.

Chàng trai mới chớm biết để ý tới người khác giới như Liễu Chí Kính nhìn ai cũng giống như là nhìn đối thủ cạnh tranh vậy. May mà vừa rồi Đồng Điền không mấy để ý tới Trình Nhiên, nếu không chẳng thèm nhận bạn cũ rồi.

“ Trình Nhiên, cậu đang học lớp số mấy ... A, lớp số 9 à, tôi quen lớp trưởng lớp cậu, Trương Phong đúng không ... Tôi là lớp trưởng lớp số 3, tiếc là cậu không vào lớp tôi, nếu không tôi lại làm lớp trưởng của cậu rồi.”

“ Đúng thế lớp trưởng cũ, tiếc thật nhỉ. “ Trình Nhiên kỳ thực ngoài cái tên hắn ra thì chẳng nhớ gì nữa, có điều không sao cả, được gặp lại bạn suốt từ thời tiểu học là thấy vui rồi:

Tính ra là hai mươi mấy năm rồi mới gặp lại cơ mà, không vui sao được. Kỳ thực từ lúc khai giảng tới giờ Trình Nhiên cũng nhìn thấy nhiều gương mặt ngờ ngợ là đã từng quen, đôi khi khẳng định là bạn cũ, cơ mà không nhớ ra tên, cho tới hôm nay được Vương Đan gọi tên mới nhận ra thêm vài người bạn thủa xa xưa.

Thực sự là quá lâu rồi.

Vương Đan thấy những người khác đều đã về lớp liền vẫy tay: “ Trình Nhiên, khi nào rảnh thì chơi với nhau nhé .”

Tới khi hai bên tạm biệt, Đồng Điền mới vẫy tay với Trình Nhiên, nở nụ cười của người bạn cũ.

Vương Đan vui vẻ kể: “ Hình như cậu ấy ở sơ trung Nhất Trung nổi tiếng lắm thì phải, hôm quân huấn tổ chức giao lưu, có rất nhiều người gọi tên cậu ấy, khi đó mình đã nhận ra rồi.”

“ À đúng rồi, là hôm Tề Thịnh biểu diễn.” Liễu Chí Kính cũng nhớ ra: “ Không ngờ Trình Nhiên cũng vào Nhất Trung. “

Kỳ thực Đồng Điền nhận ra Trình Nhiên từ lâu rồi, so với người khác, cô còn biết Trình Nhiên trung khảo được những 706 điểm, cao hơn cô những gần 20 điểm.

Ấn tượng của Đồng Điền với Trình Nhiên khó mà dùng lời hình dung được, mọi người đều muốn cô làm cô gái ngoan, cho nên Đồng Điền không làm việc mà người lớn không cho phép. Chỉ có khi ở cùng Trình Nhiên, cô mới làm những chuyện cô không bao giờ làm, mặc dù người khác nói Trình Nhiên làm hư cô, nhưng cảm giác của cô, giống như được Trình Nhiên mang đi tham dự rất nhiều cuộc thám hiểm thú vị.

Sở dĩ cô không tỏ ra thân thiết như Vương Đan một là vì tính cô rụt rè, hai là cô từng nghe cha cô nói sẽ cho một số nhân viên nhà hàng Hải Sơn nghỉ việc, cô không biết mẹ Trình Nhiên có trong số đó không?

Nếu như mẹ Trình Nhiên lại bị cha cô cho thôi việc, cô biết phải đối diện Trình Nhiên ra sao?

Thế nên so với việc tới lúc khó nhìn mặt nhau, chẳng thà giữ khoảng cách từ giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận