Trùng Nhiên

Chương 662: Giữa nhân gian. (2)

Núi Nga Mi, với hai người, đây là nơi khó quên.

Hai người men theo bậc thang leo lên núi, Khương Hồng Thược mặc áo phao thể thao giữ ấm, còn bảo Trình Nhiên mang theo vài bộ quần áo là vì chuyện này đây.

Leo núi là công việc đòi hỏi nhiều thể lực.

Nhìn Khương Hồng Thược hăng hái mười phần, Trình Nhiên thở dài, với thể lực của Khương Hồng Thược thì y nên lo cho bản thân thì hơn, đúng là một cô gái khiến người ta mất tự tin mà.

Đêm khuya tối trời, gió thổi như quỷ khóc, hai người cầm hai cái đèn pin soi đường, xuyên qua sương mỏng, làm Trình Nhiên tiếc nuối là, cô gái bên cạnh năm xưa dám cùng mình giữa đêm tối đuổi theo ác đồ, nên dù y lúc này có bịa ra câu chuyện ma nào đó cũng chẳng chủ động ngả vào lòng.

Cô gái ấy nhanh nhẹn như thỏ, Trình Nhiên sao chịu tụt lại chứ

Lên được Kim Đỉnh, vạn vật im tiếng, xem thời gian, gần tới bảy giờ.

Có hơi lạnh, hai người tìm tảng đá lớn ngồi xuống, phía trước là vách đá, có lan can đá nổi với xích sắt.

Ngân hà rực rỡ, như đi vào thế giới huyền ảo, Khương Hồng Thược xoa xoa tay: “Trình Nhiên, mình sẽ tới Anh học lớp dự bị đại học, sau đó tới học ở Đại học London.”

Trình Nhiên biết, bên phía Khương gia không hề yên bình, các loại tin tức đang lan truyền, giới chuyên gia bất mãn lên tiếng mạnh mẽ, mà người trong đoàn đàm phán của Phục Long càng phẫn nộ. Cha y không thể cấm họ không nói ra, cơn giận này đương nhiên trút vào Khương gia, tạo thành dư luận khá xấu.

Khương Hồng Thược thế nào cũng phải chịu ánh mắt nhìn qua đôi kính màu, trong đó không thiếu ác ý.

Mà loại chuyện này bề ngoài là mẹ cô và cha y ở hai mặt đối lập với nhau.

Vì thế đưa Khương Hồng Thược ra nước ngoài là một loại bảo hộ.

Đó là lý trí nói vậy, còn tình cảm Trình Nhiên nắm chặt bàn tay: “ Là trường học trong Tam Giác Vàng, ghê gớm thật đấy, nhưng nếu là bạn, chắc vào được thôi.”

“ Còn cậu thế nào? “ Khương Hồng Thược cắn môi hỏi: “ Có dự định gì chưa?”

“ Sau này chắc mình sẽ đi một chuyến, ở bên đó có nhiều thứ đáng học hỏi, nhưng hiện giờ thì mình vẫn học trong nước thôi ... Bạn theo chuyên ngành gì?”

“ Đó là nơi khởi nguồn của kinh tế học phương Tây, nghiên cứu kinh tế học và kinh tế lượng đứng đầu thế giới. Trong thời gian ở chỗ ông ngoại, mình gặp một vị giáo sư, nói chuyện với mình, ông ấy nói ở giai đoạn này, tất cả lý luận kinh tế và trường phái kinh tế học đã không thể giải thích vấn đề phát sinh trên thế giới nữa, kinh tế học là đa nguyên hơn nữa không ngừng biến hóa. Công thức Washington chẳng những tạo thành nguy cơ tài chính cho Châu Á, cũng không thể giải quyết vấn đề của nước Mỹ, nguy cơ đang ủ mầm trong hệ thống kinh tế Mỹ. Tương lai Trung Quốc muốn giải quyết vấn đề của mình cần lý luận phương Tây, cũng cần hệ thống kinh tế học khác với học thức kinh tế hạn hẹp của chúng ta.”

Trình Nhiên bất ngờ: “ Ông ấy dự đoán được nguy cơ tài chính của Mỹ à, vì giáo sư đó thật có trình độ.”

“ Cảm giác rất hứng thú, cho nên mình muốn tới đó xem thế nào, mà tới đó mình đứng núi này trong núi nọ, hứng thú chuyển sang phương diện khác không chừng. “ Khương Hồng Thược không biết vì gió thổi hay vì nguyên nhân nào khác, hai má đỏ bừng: “ Cậu ... Không có ý kiến gì sao?”

“ Mình có ý kiến gì, bảo bạn không đi à?”

“ Cũng không phải không thể suy nghĩ.”

“ Không sao, đi học thật nhiều vào, cũng là để gien đời sau của chúng ta tốt hơn mà, càng nhiều càng tốt .... Á ...”

Cánh tay Trình Nhiên bị trúng một cú đấm, lực tay tuyển thủ cầu lông không hề nhỏ.

Khương Hồng Thược nheo mắt, giọng điệu nguy hiểm nói: “ Trình Nhiên, tri thức truyền qua gien được à, cậu có học nghiêm túc không đấy?”

“ Tri thức không thể di truyền, nhưng ai nói gien không có năng lực ghi nhớ học tập, mà năng lực do yếu tố sau này chiếm một phần lớn mà.”

“ Vậy nếu con của cậu không được di truyền thành tích học tập của cậu, học không tốt thì sao?”

“ Thì đánh chứ sao, còn gì phải nói, thành thích không tốt là ăn đòn, mình có thể đá nó lăn từ đầu này sang đầu kia ... “ Trình Nhiên giang tay mô tả khoảng cách: “ Chỉ cần bạn đừng đau lòng là được.”

Bốp bốp bốp! Trình Nhiên ăn vài cú đấm trước.

Giọng Khương Hồng Thược phả ra hơi lạnh khiếp người: “ Cậu đánh con cậu, vì sao mình phải đau lòng?”

Trình Nhiên cười gian: “ Không đau lòng thì bạn đánh mình làm gì? Không phải mâu thuẫn sao?”

“ Cậu ... “ Khương Hồng Thược đuối lý, giơ tay định đánh tiếp, bị Trình Nhiên thuận tay kéo một cái ôm vào trong lòng.

Cô gái không nói nữa.

Đằng xa đã he hé ánh bình minh.

Cảm giác cánh tay siết vai mình mạnh quá mức, Khương Hồng Thược sống mũi cay cay, cô cũng đâu muốn đi, nhưng chuyện này không còn cách nào.

Mọi vết thương cần thời gian chữa lành.

Giờ quan hệ hai nhà nhạy cảm như thế, bọn họ có thể vô tư ở bên nhau được sao? Điều đó không thể, cũng không nên, họ cười nói với nhau sẽ làm tổn thương người khác.

Cô thậm chí còn không dám gặp đám bạn ở Sơn Hải.

Im lặng một lúc, Khương Hồng Thược nói: “ Trình Nhiên, dù gì cũng không có việc gì làm, chúng ta hát đi.”

Không có việc gì làm kỳ thực có vài việc khác để làm đấy, hay hơn hát nhiều.

Với lại bằng cái giọng lạc tông đến dễ sợ của Khương Hồng Thược à, hát chính là lựa chọn tệ nhất, nhưng mà suy nghĩ cho an toàn tính mạng của bản thân, Trình Nhiên đành gật đầu: “ Được.”

Khương Hồng Thược cười thật ngọt: “ Mình thích nhất bài Ngày mai sẽ tươi đẹp hơn, bạn biết không?”

Khóe miệng Trình Nhiên giần giật, bài hát thời nhi đồng xa xôi mà, ai không biết, bài đơn giản thế này chắc hát không lạc được đâu nhỉ: “ Sao không biết.”

Khương Hồng Thược có chút hào hứng: “ Vậy chúng ta cùng hát, mình bắt nhịp, chuẩn bị nhé .... Hai, ba ...”

Thế là trên đình núi bên kia, có con khỉ ngã oạch xuống gốc cây, hai mắt còn chưa hết kinh hoàng, thứ âm thanh đó nó chưa từng nghe trong đời.

- Nhẹ nhàng đánh thức linh hồn đang ngủ say

Từ từ mở mắt ra

Nhìn thế giới có phải vẫn không ngừng quay trong cô độc không

Ngọn gió vô tình lay động tâm hồn tuổi trẻ.

Hãy hát lên nhiệt huyết và giang tay bạn ra

Để tôi ôm lấy giấc mơ của bạn

Hãy cho tôi thấy sự chân thành trên gương mặt bạn

Để nụ cười của chúng ta tràn ngập kiêu hãnh của tuổi trẻ.

Rạng sáng trên đỉnh núi, giữa đêm tối trời nguy hiểm kích thích leo lên đỉnh núi, sau đó .... cùng ca hát.

Giọng Khương Hồng Thược rất hay, nhưng vẫn lạc hết nhịp, không phải cố tình, cô lạc nhịp một cách tự nhiên như mấy người mù hướng vậy, nhưng không quan trọng, lúc gió mát sao, không gian bao la này quan trọng ở khí thế.

Rất có cảm giác.

Khương Hồng Thược đột nhiên nhăn mặt, vừa rồi leo núi bám cành cây, vai bị đau, Trình Nhiên nói: “ Mình xoa cho bạn nhé.”

Khi Khương Hồng Thược nói "ừ", cánh môi ánh sắc hồng, đó không phải son à?

Nửa đêm leo núi mệt mất nửa cái mạng, lại còn hát, Trình Nhiên thấy sau này mình sẽ khinh bỉ chính mình, vì thế y cúi xuống ngậm lấy chỗ son đó.

Trong đôi môi mang theo mùi thơm nhẹ thì ra một cái lưỡi mềm mại, non mềm như đậu hũ, vụng về đón lấy lưỡi Trình Nhiên.

Tích tắc ấy thật giống như trong đống cỏ khô phơi nắng hai mươi mấy ngày dưới ánh mặt trời, đột nhiên ném vào ngọn đuốc, hơi thở Trình Nhiên nặng nề, điên cuồng mút vào, đồng thời siết chặt Khương Hồng Thược, khiến cô không kìm được phát ra tiếng rên.

Khương Hồng Thược không ngờ Trình Nhiên phản ứng mạnh như thế, cô hết sức thỏa mãn, lòng nổi lên luồn nhu tình thêm vào áy náy, nhắm hai mắt để mặc Trình Nhiên tìm kiếm thỏa mãn.

Đang lúc đê mê trong nụ hôn đầu đời, Khương Hồng Thược rùng mình một cái, cảm giác một bàn tay ram ráp lướt trên da thịt tinh tế của cô, bàn tay đó lướt qua đến đâu, da thịt cô nổi lên lớp da gà, chút không thoải mái trôi qua là cảm giác kính thích khác thường.

Chỉ một tháng do dự của cô thôi, bàn tay đó thô bạo luồn vào trong áo lót, dùng chút sức lực, Khương Hồng Thược như bị điện giật, thở dốc nói: “ Trình Nhiên, vừa rồi mình nói ở đâu bị thương ấy nhỉ?”

“ Vai.”

“ Thế tay cậu đang xoa bóp chỗ nào?”

Trình Nhiên nhanh chóng rụt tay lại, bộ dạng xảy ra chuyện gì thế, đây là đâu, tôi là ai?

Khương Hồng Thược kéo áo xuống, lườm Trình Nhiên, hơi ngả người dựa vào vai y, cô hiểu vì sao hôm nay Trình Nhiên thô bạo như vậy, thủ thỉ nói: “ Cho dù mình gió đông bay thẳng lên cao chín vạn dặm, thì cần khi nào cậu muốn ... Đó sẽ là ngày mình trở về.”

Trình Nhiên hai kiếp làm người, từng vô số lần nhìn mặt trời mọc, nhưng không có lần nào tráng lệ như ở trên đỉnh Nga Mi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận